Ngay sau đó, Tiết Khải trong bộ vest bước vào văn phòng làm việc của Dương Chấn, theo sau là vệ sĩ của anh ta.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Dương Chấn dựa người vào chiếc ghế chủ tịch êm ái, gác hai chân lên bàn làm việc, mỉm cười hỏi.
Tiết Khải khẽ cau mày, sau đó nói: “Dương Chấn, anh đừng giả vờ nữa, mau giao người ra đây!”
Nghe những lời anh ta nói, trong lòng Dương Chấn hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương thật sự biết cái chết của Tiết Minh là do anh gây ra rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, Dương Chấn đã nhận ra Tiết Khải đến đây để thăm dò thôi.
Nếu thực sự chắc chắn rằng em trai mình đang nằm trong tay Dương Chấn, thì anh ta sẽ không phải chỉ đem theo một vệ sĩ đến.
Sắc mặt Dương Chấn kỳ lạ nhìn Tiết Khải nói: “Anh bị bệnh à? Bảo tôi giao người ra? Ai cơ chứ?”
“Có thể khiến em trai của tôi biến mất không chút tung tích, hơn nữa bên cạnh nó còn có võ giả của nhà họ Tiết bảo vệ.
Nhìn toàn bộ Giang Châu, chỉ có anh mới có thể làm được điều này, đúng không?”
Trong ánh mắt Tiết Khải tràn đầy sự căm hận, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu giao em trai tôi ra, tôi có thể từ bỏ Giang Bình! Nếu không, nhà họ Tiết tuyệt đối sẽ không tha cho anh.
Anh nên biết một vương tộc có thể bùng nổ sức mạnh như thế nào.”
“Nếu anh tới đây để đòi người thì bây giờ có thể cút ra khỏi đây ngay!”
Dương Chấn thờ ơ nói: “Nếu như tôi thật sự sợ người nhà họ Tiết các người thì đã không đối đầu không chút câu nệ rồi.”
“Nếu anh đã nhắc tới vương tộc thì tôi cũng cảnh cáo một câu, Giang Bình là địa bàn của tôi, nếu không có sự cho phép thì không ai được nhúng tay vào, đừng nói là anh, cho dù là Tiết Gia Chi Vương tới cũng không được.”
Thái độ của Dương Chấn vô cùng cứng rắn, trong lời nói tràn đầy sự kiêu ngạo.
Điều này khiến lông mày của anh ta lập tức nhíu lại, hôm nay anh ta đến tìm Dương Chấn đúng là để thăm dò.
Nhưng sự cứng rắn mà Dương Chấn thể hiện không hề giống như là đang nói dối, ngay cả anh ta, Dương Chấn cũng sẽ không xem ra gì chứ đừng nói là Tiết Minh?
Chẳng lẽ, sự biến mất của Tiết Minh thật sự không liên quan gì đến Dương Chấn sao?
Nhưng nếu không phải là anh, thì ở Giang Châu ai có thể khiến Tiết Minh, người được các võ giả nhà họ Tiết bảo vệ đột nhiên biến mất?
Càng nghĩ, Tiết Khải càng thấy khó hiểu.
“Dương Chấn, chỉ cần anh có thể giúp tôi tìm được em trai Tiết Minh của tôi, từ nay về sau anh sẽ là bạn tốt của nhà họ Tiết.”
Giọng điệu của Tiết Khải đột nhiên dịu đi rất nhiều.
Có thể thấy rằng anh ta thực sự lo lắng về tung tích của Tiết Minh, nếu không thì làm sao có thể mở miệng nhờ Dương Chấn giúp đỡ?
“Tôi chỉ cho anh thời gian ba ngày.
Trong vòng ba ngày, tất cả người nhà họ Tiết phải rời khỏi Giang Bình.
Bằng không, nếu nhìn thấy ai tôi sẽ giết người đó!”
Dương Chấn lắc đầu uy hiếp nói.
Sắc mặt của Tiết Khải đột nhiên cứng đờ ra, liếc mắt nhìn Dương Chấn nói: “Còn dám uy hiếp tôi, anh chán sống rồi ư?”
“Anh nghĩ sao thì tùy!” Dương Chấn thờ ơ đáp lại.
Tiết Minh muốn chà đạp vợ và em vợ của mình, đó là tội đáng chết, nếu không phải vì tránh một số phiền phức không cần thiết, Dương Chấn sẽ không che giấu việc cái chết của anh ta có liên quan đến mình.
“Cho nhà họ Tiết chúng tôi ba ngày? Đúng là ngông cuồng coi trời bằng vung.”
Tiết Khải bật cười, nhưng tiếng cười rất ảm đạm: “Tôi lại muốn xem xem ba ngày sau anh có thể làm gì được nhà họ Tiết?”
Nói xong đứng dậy và rời đi.
Từ phản ứng của Dương Chấn, anh ta đã biết rằng không thể nhờ Dương Chấn giúp mình đi tìm người được, nếu đã không còn hy vọng gì nữa thì việc gì phải nói chuyện vớ vẩn?
Sau khi Tiết Khải rời đi, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Tập đoàn Nhạn Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám nói chuyện với tôi như thế này, anh là người đầu tiên, nhưng cũng sẽ là người cuối cùng!”
“Cậu chủ Khải, tên Dương Chấn này không hề đơn giản, đấu với anh ta, có thể ngay cả tôi cũng không phải đối thủ.”
Người võ giả trung niên đứng bên cạnh Tiết Khải đột nhiên nghiêm nghị nói.
“Anh nói gì cơ? Có khả năng anh ta còn mạnh hơn cả anh ư?”
Lần này, sắc mặt của Tiết Khải đột nhiên thay đổi rõ rệt.
Anh ta biết rõ thực lực của vệ sĩ ở bên mình mạnh đến mức nào, ở trong nhà họ Tiết cũng là một trong những người mạnh nhất rồi.
Võ giả mạnh như vậy lại nói có thể mình không phải là đối thủ của Dương Chấn.
Mấu chốt là Dương Chấn vẫn còn trẻ như vậy, thậm chí chưa tới ba mươi, thực lực của anh ta có thể so sánh với võ giả hàng đầu nhà họ Tiết hay sao?
Nếu đúng như vậy, tài năng võ thuật của Dương Chấn phải gây sốc đến mức nào?
Người vệ sĩ trung niên khẽ gật đầu, cho dù không muốn tin nhưng sự thật là như thế, hai lần gặp gỡ khiến anh ta cảm thấy khi đối mặt với Dương Chấn đây không phải là một con người mà là một con thú.
Loại cảm giác này, anh ta vẫn cảm nhận được từ trên người của võ giả mạnh nhất trong nhà họ Tiết.
“Xem ra muốn thu phục Giang Bình, chỉ có thể tìm đến sự chi viện của võ giả mạnh hơn mà thôi.”
Sau một hồi im lặng, Tiết Khải nói với một giọng trầm.
Người nhà họ Tiết tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiết Minh khắp thành phố nhưng vẫn không có tin tức gì.
Điều này càng làm cho Tiết Khải cảm thấy kỳ lạ, cho dù em mình thật sự bị giết, nhưng anh ta bỏ ra bao nhiêu công sức tìm kiếm, cũng không có manh mối.
Mọi thứ về Tiết Minh dường như được giấu kín.
Vốn dĩ anh ta vẫn nghi ngờ Dương Chấn, nhưng càng không tìm được Tiết Minh, mối nghi ngờ đối với Dương Chấn cũng hoàn toàn biến mất.
Bởi theo anh ta thấy, Dương Chấn không thể che giấu tung tích của em mình về sau một cách hoàn hảo như vậy.
“Chẳng lẽ là người của vương tộc khác?”
Tiết Khải đi đi lại lại một mình, và nghiêm nghị nói: “Nhưng, A Minh có giá trị gì đối với họ?”
Cho dù là anh ta có được xếp vào hàng thế hệ trẻ của nhà họ Tiết cũng không phải là người giỏi nhất, về phần Tiết Minh, từ nhỏ đã được cưng chiều như vậy, là người tầm thường nhất trong nhà.
Nếu Tiết Minh không thể đe dọa bất cứ ai, làm sao anh ta có thể trở thành mục tiêu?
Đây là lần đầu tiên Tiết Khải gặp phải một vấn đề khó khăn như vậy, đến bây giờ vẫn không biết em trai mình còn sống hay đã chết.
Lúc buổi tối, Tiết Khải vẫn báo tin em trai mất tích cho cha mình.
“A Minh mất tích?”
Cha của Tiết Khải đã rất sốc và tức giận nói: “Con trai của Tiết Nguyên Bá ta, mà có người dám làm tổn thương đến nó hay sao?”
“Ba bình tĩnh!”
Tiết Khải vội vàng nói: “Con cho rằng việc A Minh mất tích không phải do gia tộc nào lớn gây ra, cho dù là bị bắt cóc thì cũng nên là con chứ không phải A Minh.”
“Nhưng ba cứ yên tâm, con sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích của em, ngày mai nhất định sẽ tìm ra.”
Nghe được những gì con trai nói, ông ta trầm giọng: “Được rồi, chuyện này ba giao cho con.
Nếu trước mười hai giờ trưa ngày mai vẫn không có tin tức gì của A Minh, ba sẽ đích thân đưa người đi Giang Châu.”
“Vâng thưa ba!”
Tiết Khải vội vàng đáp lại, trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ rằng ba mình sẽ tới Giang Châu.
Nếu ông ở đây, anh ta sẽ không gặp khó khăn gì trong việc thu phục Giang Bình.
Chẳng bao lâu đã tới mười hai giờ trưa ngày hôm sau.
Nhưng Tiết Khải vẫn không tìm thấy tin tức gì về Tiết Minh, anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, em trai đã biến mất hai ngày, khả năng tử vong là rất cao.
“Ba, con xin lỗi, con vẫn không tìm được A Minh!”
Cuối cùng, Tiết Khải đã gọi cho cha mình.
“Ba sẽ đưa người tới Giang Châu ngay!”
Tiết Nguyên Bá chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
Dương Chấn không biết chỉ vì cái chết của Tiết Minh mà mang đến cho mình mối đe dọa lớn như vậy.
Tại thời điểm này, anh đang sắp xếp công việc ở Tập đoàn Nhạn Chấn.
Năm giờ chiều, Dương Chấn nhận được điện thoại của Hàn Khiếu Thiên: “Anh Dương, con trai thứ ba của Tiết Gia Chi Vương, Tiết Nguyên Bá đã đích thân đưa người đến Giang Châu.”.