“Tiết Nguyên Bá?”
Dương Chấn hơi bất ngờ khi nghe Hàn Khiếu Thiên báo cáo.
Hàn Khiếu Thiên nói: “Tiết gia chi vương tổng cộng có ba người con trai, Tiết Nguyên Bá chính là người con trai nhỏ nhất.
Có người nói ông ta sinh ra đã có sức mạnh hơn người, thực lực cực mạnh.”
“Những người khác trong dòng chính của nhà họ Tiết ra ngoài thường dẫn rất nhiều cao thủ.
Nhưng từ trước đến nay Tiết Nguyên Bá ra ngoài đều chỉ dẫn theo một người cận vệ.”
“Thậm chí có tin đồn Tiết gia chi vương thích nhất là đứa con trai Tiết Nguyên Bá này, còn muốn để ông ta kế thừa vị trí gia chủ.”
Dương Chấn cuối cùng đã hiểu rõ địa vị của Tiết Nguyên Bá ở trong nhà họ Tiết.
Ở trong gia tộc quyền thế hàng đầu, một người dòng chính nhà họ Tiết lại có sức lực hơn người đúng là rất được coi trọng.
“Được, tôi biết rồi.”
Dương Chấn thản nhiên trả lời.
Cho dù Tiết Nguyên Bá có mạnh hơn nữa cũng không thể là đối thủ của anh.
Đừng nói Tiết Nguyên Bá chỉ là một đứa con trai được Tiết gia chi vương coi trọng, cho dù Tiết gia chi vương đích thân tới trước mặt Dương Chấn cũng không dám càn quấy.
Một chiếc máy bay Boeing 747 chở khách chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Châu.
Chẳng bao lâu, một người trông vạm vỡ bước ra khỏi sân bay.
Lúc này, ở lối ra sân bay có một chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản kéo dài đang đậu.
“Ba!”
Tiết Khải nhìn chằm chằm vào lối ra, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đi ra thì bước vội tới đón.
Người đàn ông vạm vỡ cao khoảng hai mét, thân hình vô cùng vạm vỡ, toàn thân lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
Cho dù là lực sĩ hàng đầu trên thế giới ở trước mặt đối phương cũng chẳng khác nào người tí hon.
Ông ta không phải ai khác, chính là con trai út của Tiết gia chi vương, Tiết Nguyên Bá.
Sau khi đám người lên xe, Tiết Nguyên Bá mới hỏi: “Vẫn chưa có tin tức của A Minh sao?”
Tiết Khải gật đầu, nói với vẻ tự trách: “Nếu con có thể quan tâm A Minh nhiều hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy.”
“Được rồi, con còn chưa tìm được A Minh đã tự trách cái gì?”
Tiết Nguyên Bá nói rất khí thế, tiếp theo lại hỏi: “Con đã lấy được ba tỉnh phía tây chưa?”
Đó là ba tỉnh Giang Bình và Nam Dương và Đông Lan, là ba tỉnh ở đầu phía tây của Cửu Châu.
Tiết Khải lắc đầu: “Nam Dương và Đông Lan xem như đã thuận lợi lấy được, duy nhất chỉ có Giang Bình là hơi khó khăn.”
“Hả?”
Tiết Nguyên Bá nói: “Là gặp phải người của Vương tộc khác à?”
Tiết Khải lắc đầu: “Con gặp phải một khúc xương cứng.
Đối phương rất trẻ, chỉ hai mươi bảy tuổi, là con rơi của gia tộc Vũ Văn trong Yên Đô Bát Môn.
Anh ta biến mất vào năm năm trước và mới xuất hiện lại vào nửa năm trước.”
“Nhưng điều làm con nghi ngờ là không thể điều tra được bất cứ tin tức gì về năm năm anh ta biến mất.”
“Hơn nữa, anh ta có võ thuật cực cao, từng giành được quán quân trong cuộc thi đấu võ thuật của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, còn được gọi là Vua Giang Nam.”
Ban đầu Tiết Nguyên Bá rất xem thường người thanh niên được Tiết Khải nhắc tới.
Nhưng khi ông ta biết được đối phương từng biến mất năm năm, hơn nữa không điều tra ra được bất kỳ tin tức nào liên quan tới thời gian năm năm biết mất này, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Ba, có phải ba biết anh ta là ai không?” Tiết Khải vội vàng hỏi.
Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói: “Loại người có hồ sơ lý lịch để trống mấy năm này rất có khả năng là cao thủ trên chiến trường đi ra.”
“Chiến trường?”
Mặt Tiết Khải lập tức biến sắc, anh ta nhanh chóng hiểu ra: “Con hiểu rồi! Chẳng trách anh ta biến mất năm năm mà không có tin tức gì, đó là do thân phận của anh ta thuộc về cơ mật nên mới để hồ sơ trống.”
Tiết Nguyên Bá gật đầu nói: “Loại người bị che giấu tung tích này chắc chắn sẽ có địa vị không nhỏ.
Với miêu tả của con về cậu ta, đối phương có thể là một trong bốn người gần gũi với người canh giữ.”
Tiết Khải đờ ra khi nghe được cách gọi người canh giữ này.
Thân là người của Vương tộc, anh ta làm sao có thể không biết tới danh tiếng của người canh giữ?
Cửu Châu và bốn biên giới, mỗi nơi đều có một người canh giữ với thực lực hơn người trấn giữ một phương.
Cho dù là Hoàng tộc chi hoàng, Vương tộc chi vương ở trước mặt người canh giữ cũng phải cung kính.
Dù sao bất kỳ người canh giữ nào cũng nắm giữ quyền lực vô cùng kinh người trong tay.
Sợ rằng với thực lực của bản thân người canh giữ, phóng tầm mắt ra cả Cửu Châu cũng không có bao nhiêu người có thể tổn thương được bọn họ.
“Ba, nếu anh ta thật sự là người gần gũi với người canh giữ, vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Tiết Khải hỏi.
Anh ta hoàn toàn không có tư cách tiếp xúc được với cấp bậc của người canh giữ.
Cho dù Dương Chấn chỉ là một người đi theo, gần gũi với người canh giữ, địa vị như vậy đã sánh ngang với Hoàng tử và Vương tử.
Tương đương cùng cấp với ba mình.
Cho dù anh ta không muốn thừa nhận nhưng với tài liệu mình đang có, cộng thêm suy đoán của Tiết Nguyên Bá, Dương Chấn rất có thể chính là người bên cạnh người canh giữ.
“Hừ!”
Tiết Nguyên Bá lạnh lùng nói: “Cho dù cậu ta thật sự là người bên cạnh người canh giữ cũng không ngăn cản được quyết tâm khống chế ba tỉnh phía tây của nhà họ Tiết chúng ta!”
“Chỉ cần khống chế được ba tỉnh phía tây, nhà họ Tiết mới có khả năng lại tiến vào nhóm Hoàng tộc.”
“Lại nói, cho dù Dương Chấn là người bên cạnh người canh giữ cũng là chuyện trước kia.
Bốn biên giới đều có kỷ luật vô cùng nghiêm ngặt, nếu đã rời đi thì không còn liên quan gì với bốn biên giới nữa.”
“Cho dù ba giết chết Dương Chấn, chỉ cần che giấu tốt sẽ không bị người canh giữ phát hiện.”
Tiết Khải nghe Tiết Nguyên Bá nói vậy, mắt chợt sáng lên.
Đúng vậy! Cho dù trước kia Dương Chấn là người của người canh giữ nhưng bây giờ anh đã rời khỏi bốn biên giới lại tương đương không còn quan hệ gì với bốn biên giới nữa.
“Bây giờ con tập trung năm gia tộc đứng đầu Giang Bình lại, ba muốn xem thử ai dám đối đầu với nhà họ Tiết chúng ta!”
Tiết Nguyên Bá nói.
“Vâng, con sẽ đi thu xếp ngay!” Tiết Khải lập tức sắp xếp.
Chẳng bao lâu, năm gia tộc quyền thế đứng đầu Giang Bình đều nhận được thư mời của nhà họ Tiết.
“Ngài Dương, nhà họ Tiết mời chủ của năm gia tộc đứng đầu Giang Bình tới gặp mặt, chỉ sợ đây là một Hồng Môn Yến thôi!”
Quan Tôn Sắc vừa nhận được thư mời lại gọi điện thoại cho Dương Chấn.
Dương Chấn là người duy nhất không thuộc về nhóm chủ năm gia tộc quyền thế nhất Giang Bình lại nhận được thư mời của nhà họ Tiết.
“Nếu đối phương nhiệt tình mời, chúng ta lại qua gặp là được rồi.”
Dương Chấn cầm một lá thư mời dát vàng trong tay, trong mắt thoáng ánh lên sự sắc bén.
Anh làm sao không biết đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến?
Chẳng qua chỉ là Hồng Môn Yến của một Vương tộc thì có gì phải sợ chứ?
“Ngài Dương, ngài thật sự muốn đến chỗ hẹn à?”
Quan Tôn Sắc kinh ngạc, vội vàng khuyên: “Ngài Dương, chúng ta vốn định đi tới Yến Đô, nếu không cứ tặng Giang Bình cho nhà họ Tiết là được rồi.”
Dương Chấn lạnh giọng nói: “Nếu ông sợ thì có thể không cần đi!”
Dương Chấn vừa nói dứt lời đã cúp máy.
Sự lùi bước của Quan Tôn Sắc làm anh hơi tức giận.
Quan Tôn Sắc thấy Dương Chấn cúp máy thì lập tức biến sắc, đầy vẻ sợ hãi.
Ông ta tất nhiên nghe được sự phẫn nộ trong giọng nói của Dương Chấn.
Quan Tôn Sắc không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại lại cho Dương Chấn: “Ngài Dương, tối nay tôi đi với ngài, cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ không lùi bước!”
“Ông yên tâm đi, có tôi ở đây, cho dù là núi đao biển lửa cũng sẽ nhổ hết đao, dập tắt lửa.” Dương Chấn thản nhiên nói.
Bảy giờ tối, Dương Chấn một mình lái xe tới khách sạn Long Hòa.
Đây là địa điểm mà nhà họ Tiết mới tới..