Dương Chấn giống như không nghe thấy lời Tô San nói, tay bưng một cốc trà nóng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra, anh cũng rất do dự, không biết có nên chất vấn Tô San không.
Cho dù thế nào, Tô San cũng là bạn thân của Tần Nhã, Dương Chấn không muốn Tần Nhã bị người phụ nữ này hại.
Thấy Dương Chấn không nói gì, Tô San tự mình lên tiếng: “Tôi muốn cầu xin anh cho nhà họ Tô một cơ hội, một cơ hội đi Yên Đô cùng anh.”
“Là ba cô bảo cô tới tìm tôi?” Dương Chấn hỏi.
Tô San gật đầu: “Tôi biết, ba tôi lập trường không vững, nhưng sở dĩ ông ấy có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn là vì sự thận trọng, cẩn thận của ông ấy, đương nhiên, cũng có thể nói là lá gan của ông ấy nhỏ, sợ phiền phức.”
“Ông ấy không đủ tin tưởng anh, nhưng cũng là vì nhà họ Tô, tôi hi vọng anh có thể thấy được là ông ấy chưa từng làm hại anh, cho ông ấy một cơ hội cuối cùng.”
Dương Chấn không chút do dự, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không để gia tộc khác thay thế địa vị của nhà họ Tô ở Giang Bình đã là sự rộng lượng lớn nhất với nhà họ Tô rồi.”
“Nể mặt của tôi cũng không được sao?” Mắt Tô San đỏ hoe, hỏi.
Dương Chấn lắc đầu một cách chắc chắn: “Không được!”
Tô San cũng không khuyên nữa, rót cho mình một ly rượu vang đầy, một hơi uống cạn.
Sau đó, cô ta lại rót cho mình một ly đầy, lại một hơi uống cạn, lúc này mới đặt ly rượu xuống.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại — trumtruy en.O RG —
“Sao tôi có cảm giác, hình như anh đối xử với tôi vô cùng lạnh lùng.” Tô San đột nhiên hỏi.
Dương Chấn nhìn người phụ nữ này một cách sâu xa: “Cô đã làm những chuyện quá đáng với tôi như vậy, tại sao tôi phải cho cô sắc mặt tốt?”
Dương Chấn đang u sầu không biết phải nói chuyện kia với Tô San thế nào, không ngờ Tô San lại cho Dương Chấn một cơ hội.
Nghe thấy vậy, Tô San đột nhiên sững sờ: “Tôi đã làm những chuyện quá đáng với anh?”
Người phụ nữ này, cũng thật biết giả vờ.
Đôi mắt Dương Chấn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Người gửi ảnh chung của chúng ta cho Nhã, chính là số khác của cô?”
Tô San cả người run rẩy, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ đến, Dương Chấn lại biết.
Nhưng cô ta giả vờ rất tốt, vội vàng nói: “Dương Chấn, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà ảnh chụp chung của tôi với anh?”
Dương Chấn không nói gì, bưng cốc trà lên, uống một ngụm.
Đôi mắt sắc bén của anh, đột nhiên lại nhìn về phía Tô San, dường như có thể nhìn thấu Tô San, lạnh lùng nói: “Studio Giai Lệ, Ngô Vũ, có lẽ cô vẫn còn nhớ cái tên này?”
Lần này, Tô San hoàn toàn sững sờ, bởi vì Ngô Vũ của studio Giai Lệ, chính là nhiếp ảnh gia cô ta tìm để chụp ảnh cô ta và Dương Chấn và Tô San vào khách sạn.
Dương Chấn đã biết Ngô Vũ, chắc chắn là biết người tìm Ngô Vũ chính là cô ta.
“Nhã thực sự xem cô là bạn tốt, cô lại đối xử với cô ấy như vậy? Chia rẽ quan hệ vợ chồng giữa cô ấy và chồng cô ấy? Tại sao cô phải làm như vậy?”
Dương Chấn chất vấn mấy câu liền, Tô San chỉ cảm thấy có một ngọn núi đang ép về phía cô ta.
Tô San cắn đôi môi đỏ, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, trên mặt tràn đầy sự ủy khuất.
“Bởi vì, em thích anh!”
Tô San đột nhiên nói.
Ầm!
Đầu óc Dương Chấn trở nên mơ hồ, Tô San nói cô ta thích mình?
Cái này sao có thể?
“Từ lần đầu tiên anh cứu em ở cửa nhà họ Tô, em đã thích anh rồi!” Đôi mắt Tô San đỏ hoe nói.
“Còn có trên đường cao tốc của Yên Đô, lúc em bị truy sát, vẫn là anh cứu em!”
“Anh biết không? Vốn dĩ em đã định từ bỏ tình cảm với anh, nhưng anh lại cứu em một lần nữa, khiến em đột nhiên phát hiện ra, anh đã chiếm trọn trái tim của em.”
“Em cũng không muốn cắt đứt quan hệ với Tần Nhã vì anh, nhưng em thích anh, căn bản không thể quên được!”
Tô San nói, bỗng nhiên bật khóc.
Đến tận lúc này, Dương Chấn mới giống như tỉnh mộng.
Bản thân được tỏ tình, còn là bạn thân của vợ.
Chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra trên người mình.
“Tô San, có lẽ cô rất rõ, tình cảm giữa tôi và Nhã sâu đậm đến mức nào, con đường này của chúng tôi khó khăn như thế nào.”
Khuôn mặt Dương Chấn rất nghiêm túc nói: “Giữa chúng ta, không có bất kỳ khả năng nào, mà tôi, cả đời này chỉ yêu một mình Tần Nhã.”
“Tôi không quan tâm lời cô nói là thật hay giả, nhưng hi vọng đây là lần cuối cùng.”
Nói xong, Dương Chấn quay người, chuẩn bị rời đi.
Anh không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người phụ nữ này nữa.
“Dương Chấn!”
Tô San vội vàng đuổi theo, nắm lấy cánh tay Dương Chấn.
Dương Chân nhíu mày, không vui nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Dương Chấn, em thích anh, không mong anh có thể đối xử với em như đối xử với Tần Nhã, chỉ cần chia cho em một chút tình yêu là em đã mãn nguyện rồi.”
Tô San đột nhiên ôm lấy Dương Chấn, khóc nói: “Em chỉ làm tình nhân của anh, có thể vì anh làm bất kỳ chuyện gì!”
“Buông tay!”
Dương Chấn cau mày.
Bị Tô San ôm, anh không có một chút cảm giác gì, ngược lại có cảm giác buồn nôn.
Tô San rất xinh đẹp, nhưng tất cả những chuyện cô ta làm lại rất bẩn thỉu.
Rõ ràng cô ta biết, Dương Chấn là chồng của Tần Nhã, Tần Nhã lại là bạn thân nhất của cô ta, cô ta còn muốn làm như vậy, đúng là đê tiện.
Điều mà Dương Chấn tức giận là, Tần Nhã xem Tô San là chị em, Tô San lại muốn đào góc tường của cô ấy, loại phụ nữ như thế này không xứng làm bạn thân của Tần Nhã.
“Em không buông!”
Tô San ôm càng chặt hơn: “Anh không đồng ý với em, em sẽ không buông tay!”
“Tô San, đừng ép tôi phải ra tay với cô!”
Dương Chấn thật sự tức giận rồi.
Nếu như không phải là vì Tần Nhã, dựa vào hành động bây giờ của Tô San, đã đủ có lý do anh giết chết cô ta rồi.
Tô San cảm nhận được, nhiệt độ trong phòng bao dường như giảm xuống mấy độ, cả người không khỏi run rẩy, lúc này mới buông Dương Chấn ra.
“Tôi cảnh cáo cô lần cuối, sau này, không được phép qua lại với vợ tôi, nếu không, tôi không ngại khiến nhà họ Tô phải sụp đổ đâu!”
Khuôn mặt Dương Chấn tràn đầy sự uy hiếp, nói.
Tô San cảm thấy trái tim mình tan nát, bản thân thích Dương Chấn đến mức đã không còn thuốc chữa, vẫn luôn không dám bày tỏ, không dễ dàng gì hôm nay mới nói ra được tâm ý của mình, lại bị Dương Chấn từ chối một cách vô tình.
Bây giờ, thậm chí còn uy hiếp muốn khiến nhà họ Tô sụp đổ.
“Dương Chấn, tình yêu của em với anh, một chữ cũng không đáng như vậy sao?”
Đôi mắt Tô San đỏ hoe, hỏi.
Dương Chấn thờ ơ nói: “Tình yêu chỉ có thể phát sinh giữa hai người, tất cả những gì cô làm, đều là vô ích.”
“Cô là một người phụ nữ thông minh, có lẽ biết rõ tôi là người như thế nào, tôi đã nói rồi, yêu cầu cô cách xa Nhã một chút, nhất định phải cách chúng tôi xa một chút.”
Thái độ của Dương Chấn vô cùng kiên quyết và mạnh mẽ.
Tô San đột nhiên im lặng, cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Dương Chấn đột nhiên có chút mềm lòng, nhưng chỉ là đồng cảm, không liên quan gì đến tình yêu.
“Tô San, nếu như cô muốn, chúng ta vẫn là bạn, nhưng tôi thật sự hi vọng, cô có thể hoàn toàn buông bỏ tôi, giữa tôi và cô, không có bất kỳ khả năng nào!”
Giọng điệu của Dương Chấn mềm đi vài phần.
Nói xong, anh lập tức quay người rời đi.
Chỉ là, anh vừa đi ra đến cửa phòng bao, giọng nói của Tô San đột nhiên vang lên: “Dương Chấn, anh không muốn biết tối hôm đó, em đưa anh về khách sạn, giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì không sao?”
Dương Chấn lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn Tô San, trong mắt lóe lên một tia sát khí vô cùng mạnh: “Nếu như cô dám nói linh tinh, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không nói được nữa!”.