Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn vội vàng phủ nhận: “Cái này sao có thể? Một người đàn ông như anh, một người phụ nữ như cô ta có thể làm gì anh?”
“Anh rể, anh chột dạ rồi!” Đôi mắt Tần Yên vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Dương Chấn.

Trong lòng Dương Chấn rất kinh ngạc, nhưng bất luận thế nào, không không thể nói với Tần Yên là anh ở cùng với Tô San trong một phòng khách sạn cả buổi tối.

Nếu không, dựa vào tính cách của Tần Yên, chắc chắn sẽ đến nhà họ Tô đánh Tô San.

Đến lúc đó, chuyện thật sự sẽ rất ồn ào, Tần Nhã chắc chắn sẽ bị kẹp ở giữa, là người khó chịu nhất.

“Được rồi, em đừng đoán linh tinh nữa, anh với cô ta thật sự không có bất kỳ chuyện gì.”
Dương Chấn nói: “Là anh nói chuyện với nhà họ Tô mấy lần, có ấn tượng không tốt với nhà họ Tô, có lẽ là ghét ai ghét cả đường đi lối về, anh không thể nào thích Tô San.”
“Có lẽ em cũng biết rõ, Giang Bình bây giờ, nhà họ Hàn, nhà họ Quan, còn có nhà họ Tô là lớn nhất, bây giờ nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều đã quyết định muốn đi cùng anh đến Yên Đô.”
“Mà nhà họ Tô, mặc dù cũng muốn đi đến Yên Đô, nhưng đã bị anh từ chối rồi.”
Nghe thấy những lời nói này của Dương Chấn, Tần Yên cũng không nghi ngờ cái gì, chỉ là cô không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi.

“Hừ! Đàn ông các anh đều như nhau, đều tham lam, anh không có gì với người phụ nữ không có lương tâm kia thì tốt, nếu như lại để em nhìn thấy hai người thân thiết với nhau, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.” Tần Yên hung dữ nói.

Dương Chấn khuôn mặt tràn đầy sự bất lực: “Chữ ‘lại’ này của em, dùng không được đúng.”
Tần Yên cười khẩy: “Đừng quên, lúc trước ở trong võ hội giữa hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình, là em tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ tâm cơ kia khoác tay anh, lúc đó hai người còn rất thân thiết!”
Dương Chấn đột nhiên muốn đánh vào miệng mình một cái, vội vàng đứng dậy nói: “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, chị em có để lại cơm cho em, ít nhiều em vẫn nên đi xuống ăn một chút.”
Nói xong, anh vội vàng đẩy cửa đi ra.

Sau khi Dương Chấn rời đi, Tần Yên không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sau khi Dương Chấn về đến phòng, Tần Nhã vội vàng hỏi: “Anh khuyên Yên thế nào rồi?”
“Con bé vẫn rất ghét Tô San.”
Dương Chấn nói.

Vẻ mặt Tần Nhã lập tức sa sầm, một bên là em gái của mình, một bên là bạn thân của mình, cho dù là cái nào, cô cũng đều không nỡ từ bỏ.

“Em cũng đừng nghĩ nhiều, Yên đã không thích Tô San, thì đừng để bọn họ gặp mặt, hoàn toàn không cần thiết, khiến em kẹp ở giữa.”
Dương Chấn an ủi nói: “Em không thể vì em và ai có mối quan hệ tốt, nhất định phải xem đối phương là chị em tốt?”
Vốn dĩ anh cũng muốn khuyên Tần Nhã cách Tô San xa một chút, nhưng Tân Yên ghét Tô San, đã khiến Tần Nhã khó chịu rồi, nếu như anh cũng thể hiện sự chán ghét của mình với Tô San, Tần Nhã chắc chắn sẽ càng khó chịu, càng đau lòng.

Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà ai phải đi làm thì đi làm, ai phải đi học thì đi học.

Dương Chấn cũng đi đến tập đoàn Nhạn Chấn.

Bàn giao công việc của Long Hà Kiến Tài, Tần Đại Quang gần như đã hoàn thành, mà việc của tập đoàn Tam Hòa, Tần Nhã cùng gần như hoàn thành, bây giờ chỉ còn lại tập đoàn Nhạn Chấn, còn có một vài công việc cần bàn giao.

Có lẽ hai ba ngày nữa là có thể hoàn thành, đến lúc đó cả nhà có thể đi đến Yên Đô rồi.

Mà nhà họ Quan và nhà họ Hàn, dưới sự bày mưa tính kế của Dương Chấn đã đi đến Yên Đô trước rồi, còn về sản nghiệp của nhà họ Quan và nhà họ Hàn, muốn lập tức chuyển đến Yên Đô, gần như không thể.

Bây giờ việc hai gia tộc lớn bọn họ phải làm cũng là đi đến đên Yên Đô ổn định trước, sau đó mới chuẩn bị chuyển dời sản nghiệp.

Nhưng Dương Chấn đã bảo nhà họ Trần giúp đỡ, cho dù không có Dương Chấn, nhà họ Quan và nhà họ Hàn cũng rất nhanh đã ổn định ở Yên Đô.

Mấy ngày này, Tô San cũng không xuất hiện, điều này khiến Dương Chấn an tâm không ít.

Đợi chuyển đến Yên Đô, cơ hội gặp mặt Tô San càng ít, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.

Rất nhanh, công việc của tập đoàn Nhạn Chấn cũng đã bàn giao xong, Dương Chấn dẫn cả nhà, đi đến Yên Đô.

“Ba, sau này chúng ta sẽ sống ở thành phố lớn sao?”
Lần đầu đến Yên Đô, Tiếu Tiếu là hưng phấn nhất, trên đường đi đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.

So sánh với Giang Châu, Yên Đô có rất nhiều tòa nhà cao tầng, xanh hóa cũng rất tốt, điều này khiến Tiếu Tiếu rất thích.

Dương Chấn cười nói: “Đây chính là Yên Đô, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, Tiêu Tiêu có thích nơi này không?”
“Thích ạ!”
Tiếu Tiếu cười ngọt ngào nói.

Tần Đại Quang cũng rất vui, sống ở Giang Châu cả một đời, không ngờ đến lúc già, lại phải đến Yên Đô sống.

Nhưng đối với ông ta mà nói, Giang Châu không có bao nhiêu chỗ đáng để ông ta lưu luyến.

Ở nhà họ Tần, ông ta chỉ là một đứa con riêng, không nhận được yêu thích.

Ngay cả vợ của mình, cuối cùng cũng muốn đưa ông ta vào chỗ chết, nếu như không có Dương Chấn, sợ là ông ta sớm đã chết rồi.

Đổi một thành phố mới để sinh sống, chính là để cho tất cả mọi chuyện đã qua, đều bay theo gió!
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước cổng một căn biệt thự tư nhân.

“Vân Phong Chi Đỉnh?”
Nhìn thấy mấy chữ treo ở cửa căn biệt thự, khuôn mặt Tần Đại Quang tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Ba, đây hoàn toàn là bản sao của Vân Phong Chi Đỉnh ở Giang Châu, bao gồm cả thiết kế, trang chí trong phòng đều giống nhau, ở đây, giống hệt như ở Giang Châu.” Dương Chấn cười nói.

“Ba, không phải ba nói chúng ta phải chuyển nhà mới sao? Tại sao vẫn là nhà của chúng ta chứ?”
Tiếu Tiếu không biết nhiều như vậy, vẫn cho là ở đây vẫn là Vân Phong Chi Hải ở Giang Châu.

Dương Chấn cười nói: “Đây là nhà mới của chúng ta đó! Không tin con đi đến phòng của con xem xem.”
Nghe thấy lời nói của ba, Tiếu Tiếu khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi chạy đi đến phòng của mình.

Sau khi cô bé đi vào phòng của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự phấn kích: “Ba, đúng là nhà mới, quá tốt rồi, Tiếu Tiếu rất thích nhà mới.”
Mọi người nghe thấy âm thanh, đi vào, mới phát hiện phòng của Tiếu Tiếu được trang trí vô cùng đáng yêu, tưởng chừng như là phòng của một công chúa, căn phòng tràn ngập màu hồng.

Trong phòng, còn có rất nhiều đồ chơi, trên tường cũng đều là các nhân vật của Disney.

Cách trang trí của cả căn phòng có sức hấp dẫn rất lớn với cô bé.

“Anh rể, anh thật bất công, trang trí phòng của Tiếu Tiếu đẹp như vậy.”
Sau khi Tần Yên nhìn thấy phòng của Tiếu Tiếu, lại nhìn phòng của mình, khuôn mặt tràn đầy sự bất mãn.

Dương Chấn cười nói: “Anh không phải đang lo lắng tự mình làm chủ sao, trang trí phòng khiến em không hài lòng thì sao? Vì vậy chỉ sửa sang lại, không có động vào phòng của em, chính là muốn để em tự mình trang trí phòng sao.”
“Em không quan tâm, dù sao anh cũng bất công!” Tần Yên rất bất mãn nói.

“Haha…”
Tần Đại Quang bật cười.

Thấy gia đình hòa thuận, trên mặt Tần Đại Quang đều là sự hạnh phúc.

“Chồng à, cảm ơn anh!”
Về phòng của mình, sau khi chỉ còn lại hai vợ chồng, khuôn mặt Tần Nhã tràn đầy sự cảm kích nói.

Tất cả những thứ bây giờ cô và Tần Nhã, còn có Tần Đại Quang có, đều là Dương Chấn cho.

Hơn nữa Dương Chấn rất yêu cô, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.

Dương Chấn khẽ cười: “Giữa chúng ta còn cần phải nói hai từ này sao?”
Nói xong, Dương Chấn trực tiếp ôm Tần Nhã ngã lên giường.

“Chồng à, không được, buổi tối anh muốn thế nào em cũng đều đồng ý, có được không…ưm…ưm…”
Lời của Tần Nhã vẫn chưa nói xong đã bị Dương Chấn bịt kín miệng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui