Chàng Rể Chiến Thần


Không biết là trôi qua bao lâu, chờ đến lúc Dương Chấn và Tần Nhã ra khỏi phòng, sắc trời đã tối xuống.

“Xấu hổ ghê!”
Tần Yên đang ngồi trong phòng khách ôm bụng cười xem tivi, như là trừng mắt nhìn Dương Chấn.

Lúc ở Giang Châu, phòng của Tần Yên ở kế bên phòng của Dương Chấn và Tần Nhã, ở Yên Đô vẫn là như vậy.

Hồi nãy Tần Yên đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng của mình, kết quả là bên căn phòng kế bên truyền đến một động tĩnh không nhẹ, cô ta nào có không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại phòng mình, vội vàng đi vào trong phòng khách chơi với Tiếu Tiếu.

Nghe thấy lời nói của Tần Yên, Tần Nhã đỏ bừng cả gương mặt, cũng hung hăng trừng mắt nhìn Dương Chấn.

Dương Chấn cũng có chút xấu hổ, vốn dĩ cho rằng hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, không ngờ tới là lại kém như thế.

“Hôm nào đó anh cho người tới làm phòng cách âm.” Dương Chấn nói.

“Phi.”
Tần Yên gắt một tiếng: “Không cần mặt mũi.”
“Chị ơi, chị cũng đừng có nuông chiều anh rể, giữa ban ngày ban mặt mà…”
Tần Yên lại chỉa mũi tên về phía Tần Nhã, trên mặt tràn đầy biểu cảm giận dỗi: “Chị không biết em là người độc thân hả?”
“Để chị đi nấu cơm.”
Sao Tần Nhã còn có thể ngồi vững được nữa, cô vội vàng đi vào trong phòng bếp.

“Vợ à, em không cần phải nấu cơm cho anh đâu, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Dương Chấn nói xong thì quay người đi khỏi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Chấn đi đến nhà hàng Trần thị.

“Đây không phải là Dương Chấn đó à?”
Dương Chấn vừa mới đi đến cửa, có một âm thanh hơi quen thuộc vang lên.

“Cậu là…”
Dương Chấn nhìn về phía đối phương, chỉ cảm thấy có hơi quen mặt, nhưng mà lại không nhớ rõ tên của đối phương.

“Tôi là bạn học cấp ba của cậu, Từ Vĩ Tài.” Đối phương nói.

“Hóa ra là bạn học cũ đó à, nhiều năm rồi không gặp nhau, cậu vẫn có thể nhận ra tôi, thật là lợi hại.”
Dương Chấn vừa cười vừa nói.

Anh đã quên mất bạn học cấp ba của mình từ lâu, còn có một người tên là Từ Vĩ Tài, chỉ là gương mặt của đối phường quả thật trông rất quen, lại biết tên của anh, Dương Chấn mới xác định đối phương đúng là bạn học của mình.

Ở bên cạnh Từ Vĩ Tài lại có một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc vô cùng xinh đẹp, lúc này cô ta dán cả người mình ở trên người của Từ Vĩ Tài.

“Chồng ơi, cái tên nhà quê này là ai vậy, sao anh lại nhận người ta là bạn học, anh không sợ nhận lầm hả?”
Người phụ nữ quyến rũ đánh giá Dương Chấn một phen từ đầu tới chân, lại gắn cho Dương Chấn một cái danh tên nhà quê.

Làm cho Dương Chấn cảm thấy thất vọng đó chính là Từ Vĩ Tài không chỉ không ngăn bạn gái của mình, vậy mà còn nói chuyện với vẻ mặt trào phúng: “Vợ à, đúng là để em nói đúng rồi, lúc học cấp ba cậu ta chính là một tên nhà quê, không ngờ tới là mười mấy năm trôi qua cậu ta vẫn còn quê mùa như thế.”
“Chẳng trách anh có thể nhận ra cậu ta, đúng là thật quê quá đi thôi.” Người phụ nữ quyến rũ che miệng vừa cười vừa nói.

Nhìn bộ dạng của Từ Vĩ Tài chắc có vẻ làm ăn cũng không tệ, toàn thân trên dưới đều là quần áo đắt tiền, lúc nhìn Dương Chấn cũng là một bộ dạng cao cao tại thượng.

“Dương Chấn, cậu đừng có giận nha, là do quan hệ tốt cho nên chúng tôi nói đùa thôi, không cần phải tức giận, có đúng không nào?” Từ Vĩ Tài vừa cười vừa nói.

Thấy anh ta đang cười, nhưng mà nhìn như thế nào thì mắt của anh ta cũng không có ý tốt.

Đối với bạn học cũ vừa gặp liền dùng đôi mắt chó xem thường người khác như thế này, đương nhiên là Dương Chấn không cần phải tức giận, anh chỉ thất vọng mà thôi.

“Nếu như không có chuyện gì, vậy thì xin nhường đường một chút.”
Dương Chấn lạnh nhạt nói.

“Dương Chấn, cậu đừng có nói với tôi là cậu đến đây ăn cơm đó nha?”
Từ Vĩ Tài lại tỏ vẻ khoa trương mà nói: “Cậu cũng biết nhà hàng Trần thị là thánh địa của những người nổi tiếng ở trên mạng, cho dù là món ăn rẻ nhất hay ít nhất cũng trên ba triệu rồi.”
“Tôi đến đây không ăn cơm, chẳng lẽ lại để đi vệ sinh hả?” Dương Chấn nhìn đối phương với gương mặt kỳ quái rồi hỏi ngược lại.

Từ Vĩ Tài mới sửng sốt một chút, sau đó phá lên cười: “Cậu thật sự đến đây ăn cơm?”
“Chồng ơi, anh đừng có xem thường người ta, mặc dù là một món ăn ở đây có giá trị từ ba triệu trở lên, nhưng mà cơm trắng được ăn miễn phí mà.”
Người phụ nữ quyến rũ vừa cười vừa nói: “Anh đừng có quên là nơi này nổi tiếng vì cái gì, cũng là bởi vì cứu đói cho mấy kẻ lang thang, trở thành nhà ăn năm sao cao cấp đầu tiên ở Cửu Châu cho những kẻ lang thang bước vào.”
“Đúng vậy đó, em không nói thì suýt chút nữa anh đã quên mất rồi.” Từ Vĩ Tài nói chuyện với bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ.

Cho dù tính tình của Dương Chấn có tốt đến đâu, bị đối phương trào phúng năm lần bảy lượt, anh cũng nhíu mày: “Tôi khuyên các người làm người vẫn nên biết khiêm tốn một chút.”
Nói dứt lời, Dương Chấn trực tiếp đi lướt qua hai người bọn họ, đi vào bên trong.

“Mẹ nó, cho mày mặt mũi, mày đứng lại đó cho tao!”
Từ Vĩ Tài tức giận nói, trực tiếp bước lên chặng đường Dương Chấn.

Hai mắt của Dương Chấn hơi híp lại, nhìn chằm chằm vào Từ Vĩ Tài rồi nói: “Có chuyện gì?”
“Dương Chấn, mày là một kẻ lang thang, chảnh chọe làm cái gì? Mày có biết hiện tại ông đây có thân phận gì không hả?” Từ Vĩ Tài mở miệng chất vấn.

“Cậu nổi tiếng lắm à?”
Câu hỏi của Từ Vĩ Tài làm Dương Chấn cảm thấy tò mò, chẳng lẽ đối phương thành ngôi sao lớn rồi hả?
Đúng là bình thường anh không chú ý đến tin tức trong ngành giải trí, cho dù Từ Vĩ Tài trở thành ngôi sao lớn đi nữa, anh cũng không nhận ra.

“Hiện tại ông đây là một streamer ẩm thực của Mỗ Âm, mỗi một buổi livestream thu về hàng trăm triệu đồng, tiền thu nhập ăn một bữa cơm của ông đây cũng có thể nhiều hơn tiền lương mấy năm của mày đó.” Từ Vĩ Tài nói với vẻ mặt tự hào.

Bây giờ Dương Chấn mới hiểu được hóa ra đối phương là một streamer.

“Hóa ra cậu lợi hại như vậy à?” Dương Chấn ra vẻ kinh ngạc mà nói.

Từ Vĩ Tài ngạo nghễ nói: “Coi như cậu thức thời, nếu như đã gặp nhau ở Yên Đô, đó cũng là duyên phận, tôi mời cậu một bữa tiệc để cậu biết cái gì mới gọi là cuộc sống xa hoa.”
Không đợi Dương Chấn từ chối, người phụ nữ quyến rũ đã mở điện thoại ra nhắm ngay vào Từ Vĩ Tài.

“Chào các bạn fan hâm mộ, chúc mọi người buổi tối tốt lành.

Tôi chính là streamer có tài thưởng thức chín nghìn chín trăm chín mươi chín món ăn ngon ở nhà hàng Trần thị, hôm nay là buổi livestream thứ chín mươi chín của tôi ở Trần thị.”
“Vận may hôm nay không tệ, vậy mà lại có thể để tôi gặp một người bạn học cấp ba hơn mười năm trước.

Chỉ là vật đổi sao dời, không ngờ tới là người bạn học này của tôi lại trở thành một người lang thang, cậu ấy đến đây để nhận thức ăn miễn phí do Trần thị hỗ trợ, cho nên tôi mới bất ngờ gặp phải.”
“Hẹn nhau hông bằng bất ngờ gặp nhau, ngày hôm nay để tôi mời người bạn học cũ này một bữa tiệc thịnh soạn.”
Sau khi Từ Vĩ Tài nhìn về phía ống kính nói xong thì lại nhìn Dương Chấn rồi nói tiếp: “Nào, người anh em, cậu lên tiếng chào hỏi với fan hâm mộ trong buổi live của tôi kìa.”
Người phụ nữ quyến rũ lập tức chỉa ống kính vào Dương Chấn.

Dương Chấn căn bản không thèm để ý tới, anh xoay người đi khỏi.

“Này người anh em, cậu đừng có đi mà, tôi mời cậu ăn một bữa tiệc, nếu như cậu bỏ qua ngày hôm nay thì cả đời này cậu cũng không có cơ hội đâu.”
Từ Vĩ Tài vội vàng nói.

Chỉ là Dương Chấn căn bản không thèm để ý tới, trong nháy mắt liền biến mất khỏi nhà hàng.

“Người bạn học này của tôi có chút ngại ngùng, không muốn xuất hiện trước ống kính, nếu đã như vậy, một lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn riêng cho cậu ấy.”
Vì để thể hiện sự hào phóng của mình trước mặt người hâm mộ, anh ta nói chuyện rất hào khí.

Trong lúc nhất thời, có rất nhiều quà tặng trong buổi livestream, còn khen streamer là một người tốt, thậm chí còn có người tặng quà biểu thị là bố thí cho Dương Chấn.

Từ Vĩ Tài sung sướng đến phát rồ, livestream lâu như vậy nhưng chưa bao giờ có được nhiều người tặng quà như thế.

“Không được, tôi nhất định phải đưa Dương Chấn vào buổi livestream của tôi, nói không chừng là ngày mai còn có thể lên bản tin nóng với tiêu đề là “streamer siêu cấp nổi tiếng có tài, mở tiệc chiêu đãi bạn học lang thang ăn một bữa tiệc”.”
Từ Vĩ Tài đã nghỉ tới chủ đề nóng ở trong đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui