“Ngô tổng, sao ngài, ngài lại đến đây?”
Lúc Hoàng Lỗi nhìn thấy người đến đây, anh ta sợ đến ngây người, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân của anh ta.
Lúc nãy Trần Anh Hào đã ra lệnh cho đối phương đến đây trong vòng mười phút, kết quả Ngô tổng làm quản lý của công ty idol mạng Anh Hào lại chạy đến đây trong vòng mười phút.
Điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ người mà lúc này Trần Anh Hào gọi chính là Ngô tổng.
Lúc này không chỉ có một mình Ngô tổng, đằng sau lưng của anh ta còn có mấy người đàn ông cao to vạm vỡ uy phong lẫm liệt.
Mặc dù Hoàng Lỗi cũng mang theo người tới đây, nhưng mà cũng chỉ là một vài nhân vật nhỏ đầu đường xó chợ.
Nhưng mà Ngô tổng thì lại không giống như vậy, người mà anh ta mang đến đây đều là những vệ sĩ được thuê từ công ty vệ sĩ chuyên nghiệp.
Dù sao thì cũng là công ty idol mạng, ra ngoài đều là một vài idol có hơi nổi tiếng cũng cần phải có vệ sĩ đi theo, tuy là không có tác dụng gì, nhưng mà ít ra cũng có thể tạo dựng hình tượng ngầu cho idol mạng.
Ngô tổng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng Lỗi, anh ta trực tiếp đi đến trước mặt của Trần Anh Hào rồi sau đó bịch một tiếng, hai chân trực tiếp quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nói: “Chủ tịch Trần, là tôi đã tới chậm, mong ngài có thể tha cho tôi một cái mạng.”
Trần Anh Hào ở trước mặt của Dương Chấn lại giống như là một tên đàn em hèn mọn, nhưng mà dù sao thì anh ta cũng là cậu cả nhà họ Trần tương lai, là chủ nhân của nhà họ Trần.
Trước mặt của đám người Ngô tổng, Trần Anh Hào là một nhân vật lớn.
Mà lúc này anh ta vừa mới bước vào trong phòng bao thì phát hiện cảnh tượng làm cho anh ta cảm thấy chấn động.
Nhân vật lớn ở trong mắt của anh ta thế mà ngay cả tư cách ngồi xuống cũng không có, trong tay mang theo ấm trà đứng ở một bên.
Trước bàn cơm có rất nhiều người đang ngồi đó, những người này khi độ bất phàm, rõ ràng không phải là nhân vật đơn giản.
Mấu chốt là anh ta nhìn thấy Trần Hưng Hải, người này chính là gia chủ nhà họ Trần đang hưng thịnh, đây là lần thứ hai anh ta thấy người này.
Những chuyện này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là Trần Hưng Hải lại không ngồi ở vị trí chủ vị mà lại ngồi bên cạnh người trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí chủ vị.
Thứ tự ngồi như thế đã đủ để chứng minh thân phận của người trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí chủ vị kinh khủng đến cỡ nào.
Nhà họ Trần đã là đệ nhất hào môn trong Yên Đô Bát Môn, lại có thể để chủ nhân nhà họ Trần ngồi cùng mình, cậu cả nhà họ Trần thì làm nhân viên phục vụ bưng trà rót nước, nó đã nói rõ nên vấn đề.
Ngô tổng thật sự sợ hãi bất an, Trần Anh Hào ra hạn cho anh phải đến đây trong vòng mười phút, anh ta lại dùng mười một phút.
Trần Anh Hào vô cùng lạnh lùng: “Chính là cái thằng nhóc giữ lại bím tóc kia đó, hắn ta nói hắn ta là người của công ty tôi, còn tuyên bố muốn để anh Dương bồi thường ba nghìn tỷ, về chuyện này cậu cho một lời giải thích đi.”
Nghe vậy, Ngô tổng bị gọi tên toàn thân run rẩy, đối phương đúng là gan lớn cùng mình, vậy mà lại dám mở miệng đòi ba nghìn tỷ.
Điểm quan trọng là người bị dọa từ trong miệng của Trần Anh Hào lại là người được gọi là anh Dương.
Hình ảnh Ngô tổng vừa gặp Trần Anh Hào liền quỳ xuống, cái này đã nói rõ Trần Anh Hào chính là chủ tịch của công ty quản lý idol mạng Anh Hào.
Những người mà Từ Vĩ Tài vừa mới gọi tới, lúc này tất cả đều sợ đến ngây người.
Nhất là Hoàng Lỗi lại càng đang thấp thỏm lo âu, anh ta cũng chỉ tùy tiện chiêu mộ idol mà anh ta liền tự cho mình là người đại diện, còn hợp tác với công ty quản lý idol mạng Anh Hào.”
Có thể nói nếu như không có công ty Trần Anh Hào, anh ta cũng chỉ là một tên rác rưởi.
Bây giờ lại đắc tội với vị thần Trần Anh Hào, hồi lúc nãy còn mắng chửi Trần Anh Hào.
Không chỉ có như vậy, cái ông già tự xưng là Trần Hưng Hải kia, chẳng lẽ nói ông già đó thật sự là chủ nhân của nhà họ Trần hả?
Nếu không phải vậy, sao Trần Anh Hào lại bưng trà rót nước?
Hoàng Lỗi càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.
Hai chân của anh ta bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất: “Chủ tịch Trần, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không tròng, đã xúc phạm ngài, mong là ngài đại nhân không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, cứ coi như tôi là cái rắm, tha cho tôi một mảnh đi.”
Ngô tổng trực tiếp bước lên đạp một đạp làm Hoàng Lỗi ngã xuống mặt đất, giận dữ hét lên: “Con mẹ nó, mày cũng dám đắc tội với chủ tịch Trần, mày còn dám hy vọng xa vời là mình còn sống hả?”
Trần Anh Hào đi tới giẫm một đạp vào lồng ngực của Hoàng Lỗi, đứng nhìn đối phương từ trên cao rồi lại nói: “Mày nói là muốn để anh Dương bồi thường cho mày ba tỷ hả?”
“Không có không có, tôi không dám.” Hoàng Lỗi vội vàng phủ nhận.
“Cậu còn nói nếu như tôi là Trần Anh Hào thì cậu chính là ba của Trần Anh Hào?” Trần Anh Hào lại hỏi.
Hoàng Lỗi trực tiếp sợ hãi tè ra quần, khóc nói: “Chủ tịch Trần, tôi là một thằng khốn nạn, cái miệng là cái mông, hồi lúc nãy tôi chỉ lung tung thả rắm mà thôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi.”
“Bây giờ biết sai rồi hả, tất cả đều đã muộn rồi.”
Trần Anh Hào tức giận nói, sau đó ra lệnh: “Mang tất cả mấy người bọn họ đi cho tôi.”
“Vâng.”
Ngô tổng vội vàng đáp lời.
Trong lúc nhất thời hơn mười người vệ sĩ cùng nhau bước lên, trong nháy mắt phế bỏ tứ chi của đám người Hoàng Lỗi, lúc này mới lôi bọn họ ra ngoài.
Bỏ lại một mình Từ Vĩ Tài tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, Từ Vĩ Tài đã sớm bị dọa cả người xụi lơ ngồi yên trên mặt đất.
Bây giờ anh ta làm gì còn có sức lực để phách lối, sắc mặt trắng bệch, cả người đều là mồ hôi lạnh, thân thể cũng đang không ngừng run rẩy.
“Từ Vĩ Tài, hình như là người cậu gọi tới cũng chẳng ra làm sao hết.”
Dương Chấn cười híp mắt nhìn Từ Vĩ Tài, anh nói.
Từ Vĩ Tài như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và bất an: “Dương Chấn, lúc nãy tôi cũng chỉ nói đùa với cậu mà thôi, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, sao tôi lại có thể tìm người đối phó với cậu được chứ.”
“Có muốn trách thì cũng phải trách cái tên khốn nạn Hoàng Lỗi, tôi là idol mạng đi theo anh ta, bây giờ nghề livestream kiếm sống đã bị hủy rồi, anh ta rất tức giận cho nên mới ép tôi dẫn anh ta tới đây để đối phó với cậu.”
“Có điều là bây giờ Hoàng Lỗi cũng đã phải trả giá rồi, chuyện này cũng coi như kết thúc có đúng không?”
Dương Chấn ngồi ở đó cười híp mắt nhìn Từ Vĩ Tài rồi mới nói: “Cậu nói kết thúc thì kết thúc hả?”
“Dương Chấn, chúng ta là anh em tốt hồi cấp ba, không phải là ngay cả một chút thể diện cậu cũng không cho đó chứ?”
Từ Vĩ Tài nói với vẻ mặt đau khổ: “Thôi được rồi, cậu nhìn đi, dù sao thì tôi cũng là một idol mạng nổi tiếng với năm triệu fan hâm mộ, bạn của cậu lại là chủ tịch của công ty quản lý idol mạng Anh Hào, nếu không thì cứ để tôi làm công cho anh ta đi.”
“Dựa vào danh tiếng của tôi, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tiền cho công ty của bạn cậu, đây chính là một vụ làm ăn không hề lỗ.
Dương Chấn, là bạn học của nhau, cậu nhất định sẽ đồng ý với tôi có đúng không nào?”
Dương Chấn lắc đầu: “Không thể.”
Trần Anh Hào trực tiếp bước lên phía trước đạp một đạp làm Từ Vĩ Tài ngã quay ra đất, tức giận nói: “Mẹ nó chứ, mày nổi tiếng lắm hả, chỉ dựa vào cái dạng này của mày mà cũng dám tự xưng là idol mạng nổi tiếng?”
“Dẫn cậu ta đi đi.”
Dương Chấn cũng không có tâm tư tiếp tục chơi đùa với Từ Vĩ Tài, anh ra lệnh: “Phế bỏ tứ chi, để cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi cái nghề livestream.”
“Vâng.”
Trần Anh Hào gật đầu, hai tên vệ sĩ trực tiếp bước lên một trái một phải kéo Từ Vĩ Tài đi ra ngoài.
Đến lúc này, Từ Vĩ Tài ý thức được thứ mà mình sắp đối mặt là cái gì, anh ta lập tức gấp gáp vội vàng cầu xin Dương Chấn.
Chỉ là Dương Chấn căn bản lại thờ ơ, rất nhanh, âm thanh của Từ Vĩ Tài đã hoàn toàn biến mất.
Những người trong phòng bao đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Trần Hưng Hải áy náy: “Anh Dương, thật sự có lỗi, lại gây thêm phiền phức cho ngài rồi.”
“Không có liên quan gì tới ông.”
Dương Chấn cười lắc đầu, còn nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Thấy Dương Chấn cười, lúc này đám người mới thở phào một hơi.
“Được rồi, tôi nghe nói hiện tại có rất nhiều gia tộc đều đang để mắt tới nhà họ Trần các người hả?”
Dương Chấn bỗng nhiên nhìn Trần Hưng Hải rồi hỏi.
Trần Hưng Hải gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, mở miệng nói: “Mặc dù nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái nhưng mà dù sao thì nền móng của nhà họ Trần không ổn định, đoạn thời gian bắt đầu còn có thể cáo mượn oai hùm, bây giờ càng ngày càng có nhiều người biết chuyện của nhà họ Trần, một vài gia tộc lại đang vô cùng khinh thường nhà họ Trần, đang dòm ngó khắp nơi.”
Dương Chấn nhẹ gật đầu, Trần Hưng Hải nói không sai, nhà họ Thái đã từng là đệ nhất hào môn trong Yên Đô Bát Môn, được hậu thuẫn bởi hiệp hội võ thuật, đã có lịch sử hàng chục năm ở Yên Đô, nền móng vô cùng ổn định.
Mà nhà họ Trần cũng chỉ là một gia tộc đến từ Giang Bình, ngoại trừ việc tiếp quản các doanh nghiệp vốn dĩ thuộc về nhà họ Thái, về phương diện khác nếu như mà so sánh với nhà họ Thái thì hoàn toàn không thể đứng ngang hàng.
“Như vậy cũng được, ông tổ chức một bữa tiệc mời hết tất cả những gia tộc đối đầu với nhà họ Trần, giải quyết phiền phức hết luôn đi.”
Dương Chấn trầm mặc một lúc lâu rồi bỗng nhiên mở miệng nói..