Hai chiếc xe va chạm mạnh với nhau lộn vài vòng trong không trung rồi mới rơi xuống đất.
Dương Chấn vừa mới bước xuống xe thì đã nhìn thấy mấy người bị thương đang vùng vẫy bò ra từ trong chiếc xe đã bị biến dạng.
Có thể duy trì sự tỉnh táo từ trong tai nạn giao thông kịch liệt như vậy, đã đủ để chứng minh tố chất thân thể của đối phương rất mạnh.
“Các người là do ai đã phái tới?”
Dương Chấn bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào những người đang bò ra ngoài.
Trong hai chiếc xe có bốn người đã bỏ ra ngoài, còn có mấy người vẫn còn đang bị kẹt ở trong xe, sống chết không rõ.
Cả người của bốn người này toàn là cơ bắp tráng kiện, ánh mắt vô cùng sắc bén, tràn đầy sát khí, lúc nãy bọn họ bị va chạm với nhau nên bị thương không nhẹ, đầu rơi máu chảy.
“Đánh đi.”
Có một tên vạm vỡ trong đó bỗng nhiên quát một tiếng.
Trong nháy mắt giọng nói của đối phương rơi xuống, bốn người cùng nhau đánh về phía Dương Chấn.
Ánh mắt của Dương Chấn trở nên lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: “Muốn chết rồi!”
Mấy người bọn họ đến trước mặt của Dương Chấn, ngay cả quần áo của Dương Chấn mà cũng không chạm được, trong nháy mắt liền bay ra bốn phương tám hướng.
“Nói, là do ai đã phái bọn mày đến đây.”
Dương Chấn đi lên phía trước đạp một đạp giẫm chân trên lồng ngực của tên vạm vỡ chỉ huy, nói chuyện vô cùng lạnh lùng.
Nhưng mà trong đôi mắt của đối phương lại không có vẻ e ngại, ngược lại còn trào phúng, sau đó miệng của anh ta bị sùi bọt mép.
Mà ba tên còn lại cũng giống y như vậy, trong nháy mắt miệng bị sùi bọt mép, hiển nhiên là đã cắn nát thuốc độc được giấu ở trong miệng.
“Tử sĩ.”
Lông mày của Dương Chấn nhíu lại.
Cho dù là sát thủ đỉnh tiêm trên thế giới thì cũng không có gì phải sợ, nhưng mà loại tử sĩ này chính là loại người nguy hiểm nhất.
Hơn nữa, muốn điều tra ra được manh mối phía sau loại người này, gần như là không có bất cứ hi vọng.
“Tôi đang ở trên đường Quang Minh, gặp phải mấy tên tử sĩ, người đã chết hết rồi, điều tra cho tôi những người này đến từ nơi nào.”
Dương Chấn gọi một cuộc điện thoại ra lệnh.
Tử sĩ xuất hiện làm cho Dương Chấn cảm thấy bất an.
Anh vừa mới đưa người nhà đến Yên Đô thì gặp phải tử sĩ, anh thì không sợ, nhưng mà nếu như bọn người Tần Nhã gặp phải đám tử sĩ này, chỉ sợ là chỉ có con đường chết.
“Xem ra làm đã đến lúc cần tìm kiếm cường giả đỉnh cao rồi.” Dương Chấn mở miệng nói.
Hai mươi phút sau, Dương Chấn trở về vân phong chi đỉnh ở Yên Đô.
Chờ sau khi anh về đến nhà, Tiếu Tiếu đã đi ngủ rồi, Tần Nhã mặc một cái áo ngủ bằng lụa màu hồng, ôm một cái laptop.
“Em đang làm gì vậy?”
Dương Chấn đi tới ôm lấy bả vai của Tần Nhã.
Tần Nhã nói: “Ngày mai em phải đến tập đoàn Nhạn Chấn, em phải xử lý chút công việc trước cái đã.”
“Đã muộn lắm rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Dương Chấn đau lòng nói.
Anh dẫn người một nhà đến Yên Đô cũng không phải là vì để người nhà vất vả, mà làm muốn để cuộc sống của bọn họ tốt hơn.
Tần Đại Quang đã quyết định về hưu ở nhà chăm cháu, Tần Nhã với Tần Yên lại vô cùng nhiệt tình.
Tần Nhã trừng mắt nhìn Dương Chấn, vỗ vỗ bàn tay đang cử động lung tung của Dương Chấn, tức giận nói: “Dương Chấn, em cảnh cáo anh, trước khi vẫn còn chưa làm tường cách âm, anh đừng có nghĩ là chạm vào em.”
“Hả, thật sự phải làm tường cách âm hả.”
Dương Chấn vốn cũng chỉ nói mà thôi, không ngờ tới là Tần Nhã lại tưởng là thật.
Tần Nhã trừng mắt nhìn Dương Chấn rồi nói: “Nói nhảm hả? Sáng ngày hôm nay anh động tay động chân với em, Tần Yên đều đang tức giận, hơn nữa Tiếu Tiếu cũng có ở đây, nếu như Tiếu Tiếu đột nhiên vào phòng thì phải làm sao bây giờ đây?”
“Còn không phải là trách âm thanh của em quá lớn à.”
Dương Chấn thì thầm.
“Anh nói cái gì hả?” Trên mặt của Tần Nhã đầy sự giận dữ.
Dương Chấn vội vàng nói: “Anh nói là ngày hôm nay anh đã sắp xếp người đến làm tường cách âm rồi.”
“Có điều là trước khi làm tường cách âm, không phải chúng ta nên làm một lần nữa hả?”
Dương Chấn nở một nụ cười xấu xa, Tần Nhã còn chưa kịp phản ứng thì Dương Chấn đã đánh tới.
Sau khi mây mưa một phen, Tần Nhã rúc vào trong lồng ngực của Dương Chấn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, trên gương mặt của Tần Nhã vẫn còn mang theo nét ửng đỏ.
“Chồng ơi, có phải là gần đây áp lực của anh rất lớn không hả?” Tần Nhã đột nhiên lại hỏi.
Dương Chấn giật mình: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”
“Mấy ngày nay nhu cầu về phương diện đó của anh quá nhiều rồi.” Tần Nhã dịu dàng nói.
Ngay cả bản thân Dương Chấn cũng không ý thức được, nghe thấy Tần Nhã nói như vậy, anh mới nghỉ tới ngày hôm nay đã là lần thứ hai rồi.
Chẳng lẽ nói thật sự bị áp lực quá lớn hả?
Dựa vào thân phận địa vị của Dương Chấn cùng với thực lực mạnh mẽ của anh, theo đạo lý mà nói không nên có áp lực.
Nếu như quả thật nói có áp lực thì chỉ có thể bởi vì là người thân bên cạnh mình mà thôi.
“Em đừng có suy nghĩ nhiều, anh mà có áp lực gì chứ?” Dương Chấn không muốn để Tần Nhã phải lo lắng, anh phủ nhận.
Tần Nhã thở dài: “Em biết là anh sẽ không nói cho em mà, bởi vì lúc nào anh cũng vậy, anh cũng chỉ biết gánh chịu tất cả một mình thôi.”
Dương Chấn cười cười: “Em cũng đừng có đoán mò nữa, đi ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải đi làm, đây chính là ngày đi làm đầu tiên của em ở tập đoàn Nhạn Chấn đó.”
Nhìn thấy Dương Chấn không muốn nhiều lời, Tần Nhã cũng không hỏi nhiều nữa, cô rúc vào trong ngực của Dương Chấn, dần dần ngủ say.
Mà Dương Chấn thì có làm thế nào cũng không ngủ được, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Năm năm trước anh đi không nói lời từ biệt, lúc anh rời khỏi Tần Nhã anh chỉ muốn có một ngày nào đó mình xứng đôi với Tần Nhã.
Vất vả lắm mới có tư cách, trong lúc lơ đảng lại chọc phải hết kẻ thù mạnh này đến kẻ thù mạnh khác.
Mặc dù là lần nào anh cũng có thể giải quyết một cách thuận lợi, nhưng mà cũng có vài lần mang đến nguy hiểm cho người thân mình.
Bây giờ anh đã tiếp xúc đến với cấp độ vương tộc ở Cửu Châu, bất kỳ một vương tộc nào cũng không phải là chuyện có thể giải quyết dễ dàng.
Trước đây không nói tới cường giả có thực lực đỉnh cao trong vương tộc, cho dù là địa vị và thực lực của vương tộc ở Cửu Châu cũng không thể tùy tiện động vào.
Nhất là nhà họ Tiết còn bị chết một người.
Ngày hôm nay tử sĩ lại chặn đánh anh giữa đường, Dương Chấn đã hoài nghi chuyện này có liên quan tới nhà họ Tiết.
Cả một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày hôm sau Dương Chấn vừa đi ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy Tần Đại Quang đang mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp.
“Ba ơi, ba cắt đồ ăn lớn quá.”
“Ba ơi, ba xào rau mà bỏ dầu nhiều quá.”
“Ba ơi, ba bỏ nhiều muối rồi kìa, ba lại bỏ ít tiêu quá.”
Trong phòng bếp truyền đến giọng nói không kìm nén của Tần Yên.
Hóa ra là Tần Yên đang dạy Tần Đại Quang nấu ăn, đây là lần đầu tiên Tần Đại Quang nấu cơm, cái gì cũng không biết.
Cuối cùng vẫn phải tự thân Tần Yên ra trận làm đồ ăn sáng.
Tần Đại Quang xấu hổ nói: “Thật là, già rồi, còn không dùng được, ngay cả cơm cũng không biết nấu.”
Dương Chấn cười cười: “Ba ơi, ba không cần phải xem thường mình đâu, không có chuyện gì mà vừa sinh ra thì đã biết làm.”
“Chỉ có anh biết vuốt mông ngựa thôi.” Tần Yên mỉa mai.
Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Anh rể, sao em lại phát hiện anh càng ngày càng biết ăn nói vậy, anh thành thật khai báo đi, có phải là anh thông đồng với cô gái nhỏ nào ở bên ngoài không thế?”
Tần Yên cười xấu xa hỏi.
Dương Chấn lo lắng nhìn Tần Nhã, thấy cô không tức giận, lúc này mới hung dữ nói với Tần Yên: “Em lại nói bậy nữa thì anh sẽ gả em đi đó.”
Người một nhà cười cười nói nói, bầu không khí rất hài hòa.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Nhã và Tần Yên cùng nhau đến tập đoàn Nhạn Chấn, mà Dương Chấn thì dẫn Tiếu Tiếu đến nhà trẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiếu Tiếu đến nhà trẻ ở Yên Đô, còn có một số thủ tục cần phải tự mình thực hiện.
Tất cả cũng rất thuận lợi, mặc dù Tiếu Tiếu đến nhà trẻ mới nhưng mà không hề sợ người lạ chút nào hết, cô bé rất gan dạ tự giới thiệu với các bạn học.
Rời khỏi nhà trẻ, Dương Chấn nhận được điện thoại của Mã Tuân: “Anh Chấn, mấy sĩ tối ngày hôm qua là do nhà họ Tiết phái tới.”.