Chàng Rể Chiến Thần


“Đương nhiên, rốt cuộc có nhận cậu ta hay không thì đều do ngài Dương làm chủ hết!”
Trần Hưng Hải lại nhẹ giọng nói.

Chỉ có Dương Chấn nghe được lời ông ta nói, còn những người khác vốn không rõ là ông ta đã nói gì.

Hồng Hưng cũng nhìn sang Dương Chấn với vẻ mặt trông đợi, lại lần nữa bày tỏ thái độ: “Chỉ cần ngài Dương đồng ý thu nhận tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng!”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc không rõ tình hình của Hồng Hưng, đương nhiên sẽ không đề ra ý kiến gì, đều đang đợi quyết định của Dương Chấn.

Sau một hồi im lặng, Dương Chấn đột nhiên hỏi: “Làm sao tôi có thể đảm bảo rằng sau này anh sẽ không phản bội tôi?”
Đây là điều mà Dương Chấn lo nhất, nếu như anh chỉ có một mình thì đừng nói là Hồng Hưng phản bội, cho dù toàn thế giới có phản bội anh, anh cũng không sợ.

Nhưng anh không phải chỉ có một mình, sở dĩ phải nâng đỡ mấy gia tộc này, cũng là vì để mở rộng thế lực của mình, chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo vệ người bên cạnh.

Anh không thể không thừa nhận, Hồng Hưng rất thông minh, ánh mắt cũng rất nhìn xa trông rộng, Dương Chấn muốn mua sản nghiệp nhà họ Hồng với giá thấp, Hồng Hưng còn muốn làm việc cho Dương Chấn.

Điều này nói rõ, lề lối của Hồng Hưng rất lớn.

Hồng Hưng cũng không ngờ, Dương Chấn lại lo lắng chuyện mình sẽ phản bội, anh ta vốn không có suy nghĩ quá lâu, rất nhanh liền đáp: “Cho dù sau này tôi có thật sự phản bội, thì không lẽ ngài Dương không có kế sách ứng đối ư?”
Câu trả lời này của anh ta, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thế nhưng, câu trả lời này của anh ta lại khiến Dương Chấn vô cùng hài lòng.


Điểm quan trọng nhất là, hễ là người đồng ý theo Dương Chấn, Dương Chấn đều sẽ không khiến cho đối phương thất vọng, cho dù bây giờ trong lòng Hồng Hưng còn có ý phản bội đi nữa, nhưng Dương Chấn tin, không bao lâu, Hồng Hưng sẽ chết tâm với anh thôi.

“Được, vậy hôm nay tôi cho anh một cơ hội theo tôi!”
Dương Chấn cũng không do dự nữa, lập tức quyết định.

Nghe thấy lời của anh, Hồng Hưng có một loại cảm giác như đang nằm mơ, vốn dĩ chỉ muốn được vùng vẫy lần cuối trước khi chết, không ngờ Dương Chấn thật sự đồng ý rồi.

“Cảm ơn ngài Dương! Cảm ơn ngài Dương!”
Hồng Hưng kích động mà nói.

“Còn về sản nghiệp của nhà họ Hồng, cũng bỏ đi, vẫn thuộc sở hữu nhà họ Hồng, tôi chỉ có một yêu cầu, nếu đã đồng ý theo tôi thì phải trung thành.”
Dương Chấn nói với giọng điệu mạnh mẽ có lực: “Nếu như có một ngày, để tôi phát hiện anh dám phản bội thì sẽ giết không tha!”
Hồng Hưng kinh ngạc, vốn tưởng Dương Chấn đồng ý cho mình theo, là đã nhượng bộ lớn nhất rồi, không ngờ ngay cả sản nghiệp nhà họ Hồng, cũng không cần nữa.

“Ngài Dương, ngài cứ yên tâm, Hồng Hưng tôi nếu đã chọn thần phục rồi thì cho dù có chết, cái mạng của tôi cũng thuộc về ngài, tuyệt đối không phản bội!”
Hồng Hưng thề thốt.

“Gia chủ Hồng, chúc mừng!”
Trần Hưng Hải lúc này mỉm cười đi tới trước, chủ động vươn tay ra.

Hồng Hưng vội vàng bắt tay với Trần Hưng Hải, vui mừng mà nói: “Trần lão gia chủ, trước đây có nhiều điều bất kính, tôi xin lỗi ngài ở đây, mong ngài đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm tiểu nhân!”
“Ha ha, nếu cậu đã chọn ngài Dương thì sau này chúng ta là người một nhà rồi, người một nhà không nói lời khách sáo, không cần khách khí như vậy!”

Trần Hưng Hải sảng khoái mà cười nói.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc cũng đi lên trước, mỉm cười nói: “Gia chủ Hồng, xin chúc mừng!”
Hồng Hưng vốn không quen biết Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc, nhưng nhìn hai người và Trần Hưng Hải cùng theo ở hai bên trái phải của Dương Chấn, là có thể đoán được, mối quan hệ của hai người này với Dương Chấn, chỉ e cũng không tầm thường.

“Cảm ơn hai vị tiền bối!” Hồng Hưng mỉm cười nói.

“Đúng rồi, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là Hàn lão gia chủ của nhà họ Hàn ở Yên Đô tương lai, Hàn Khiếu Thiên!”
Trần Hưng Hải vội vàng giới thiệu: “Vị này là Quan lão gia chủ của nhà họ Quan ở Yên Đô tương lai, Quan Tôn Sắc!”
Trong lòng Hồng Hưng thầm kinh ngạc, Yên Đô vốn không có nhà họ Hàn và nhà họ Quan, hơn nữa Trần Hưng Hải cũng đã nói rồi, bọn họ là nhà họ Hàn và nhà họ Quan tương lai ở Yên Đô.

Anh ta biết, nhà họ Trần chính là gia tộc đến từ ngoại tỉnh, đằng sau có nhân vật lớn, bây giờ đã biết, Dương Chấn chính là nhân vật lớn đứng sau nhà họ Trần.

Còn Trần Hưng Hải và Quan Tôn Sắc đều đứng cùng với Dương Chấn, vậy há không phải là nói, hai người này cũng là gia tộc đến từ ngoại tỉnh sao?
Lại liên tưởng đến việc hôm nay nhà họ Trần đột nhiên mời liên minh ngũ tộc tới, trong lòng anh ta xuất hiện một sự suy đoán cực kỳ to gan.

Tất cả mọi thứ hôm nay, đều đã do Dương Chấn tính toán kỹ, đoạt lấy một nửa sản nghiệp trong ngũ tộc, thực ra cái này là để nâng đỡ nhà họ Hàn và nhà họ Quan thượng vị.

Còn về nhà họ Hồng, đối với Dương Chấn mà nói, chắc là một bất ngờ ngoài ý muốn.

Liên tưởng đến sự huỷ diệt của nhà họ Thái trước đây, rồi đến sự quật khởi của nhà họ Trần, sự suy nghĩ trong đầu anh ta cũng càng lúc càng rõ ràng.


Anh ta biết, không bao lâu nữa, bên dưới bát môn Yên Đô, sẽ lại xuất hiện thêm hai hào môn hàng đầu ngang với nhà họ Trần.

“Hàn lão gia chủ! Quan lão gia chủ! Sau này mong được chiếu cố nhiều nhiều!”
Sau cơn ngây ngốc ngắn ngủi, Hồng Hưng vội vàng chắp tay nói.

Rất nhanh, Trần Hưng Hải đưa mấy người đến căn phòng họp nhỏ của nhà họ Trần.

Ngoại trừ Dương Chấn và Hồng Hưng ra, Trần Hưng Hải còn đưa Trần Hạo và Trần Anh Hào, Trần Hưng Hải đưa Hàn Diệp, Quan Tôn Sắc đưa Quan Tuyết Tùng tới.

Trần Anh Hào vẫn là phận bưng trà rót nước, đứng ở một bên.

Dương Chấn ngồi ở vị trí chính, các gia chủ mới cũ của những gia tộc khác đều ngồi ở hai bên.

“Hôm nay, mượn phòng họp của nhà họ Trần, mở một cuộc họp ngắn với các vị.”
Dương Chấn đột nhiên mở miệng nói, đám người lũ lượt gióng tai lên nghe.

Đặc biệt là người của nhà họ Hàn và nhà họ Quan, đều mang vẻ mặt mong đợi, bọn họ đã ý thức ra, Dương Chấn muốn nói gì rồi.

“Đầu tiên, liên minh ngũ tộc đã giao ra một nửa sản nghiệp, số sản nghiệp này, tôi sẽ chia thành hai phần, có nhà họ Hàn và nhà họ Quan lo liệu dùm tôi.”
“Nhà họ Trần đã thay tôi lo liệu sản nghiệp của nhà họ Thái, lần này không chia cho bên ông sản nghiệp của ngũ tộc nữa, còn về nhà họ Hồng, bản thân đã là hào môn bản địa của Yên Đô, vốn đã có hệ thống phát triển của nhà họ Hồng, nên không có biến động gì.”
“Tôi phân như vậy, các vị có ý kiến gì không?”
Ánh mắt Dương Chấn quét quanh đám người, mở miệng hỏi.

“Ngài Dương, sự phân chia của ngài rất công bằng, hơn nữa chúng tôi có thể tiếp tục theo ngài đến Yên Đô, đã là rất cảm kích rồi, ngài cứ sắp xếp là được.”
Quan Tôn Sắc vội vàng bày tỏ thái độ.


Dương Chấn lắc đầu: “Nếu các người đã theo tôi, tôi đương nhiên không thể khiến các người thất vọng, bất kể thế nào, các người cũng được tính là đang lo liệu sản nghiệp cho tôi, có gì bất mãn, đều có thể đề xuất ra với tôi.”
“Không chỉ là cuộc họp hôm nay, mà bao gồm cuộc họp sau này, hoặc là có phân chia gì, tôi hy vọng có thể nghe thấy những giọng nói khác từ mọi người, chứ không phải chỉ có mỗi giọng của tôi.”
Nghe vậy, đám người đều cười khổ.

Bởi vì sự phân phó của Dương Chấn, bọn họ thật sự không có bất kỳ ý kiến gì.

“Ngài Dương, ngài cứ yên tâm, nếu như có bất kỳ điều gì bất mãn, chúng tôi nhất định sẽ nói ra.”
“Đúng, ngài Dương không cần nghĩ nhiều đâu!”
Đám người lũ lượt mở miệng.

Dương Chấn cũng không quấn lấy chuyện này nữa, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, chính là phân chia 250 cường giả mà hôm nay nhà họ Tôn và nhà họ Lê để lại!”
“Dựa theo số lượng nhân viên hiện có của các gia tộc các người, cộng với 250 người này, chia bình quân.”.

Truyện Xuyên Nhanh
“Còn nhân viên nhà họ Hồng và nhà họ Trần, có thể không đụng đến thì cố gắng đừng đụng đến.”
Dương Chấn nói xong, ánh mắt quét qua đám người, hỏi: “Điểm này, các người có ý kiến không?”
“Ngài Dương, tôi có một suy nghĩ!”
Chính vào lúc này, Hồng Hưng đột nhiên mở miệng nói.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều lũ lượt rơi trên người anh ta.

“Anh nói đi!”
Dương Chấn cũng lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận