Hồng Hưng quét ánh mắt qua đám người, lúc này mới chậm rãi nói: “Bây giờ ở Yên Đô, thực lực là trên hết, hào môn có thực lực tổng hợp càng mạnh, thực lực của cường giả hàng đầu càng mạnh, số lượng cũng càng nhiều.”
“Như bát môn Yên Đô, bọn họ sở dĩ có có thể chiếm cứ vị trí bát môn, chính là vì bọn họ là gia tộc được truyền thừa nhiều đời, căn cơ thâm hậu, cường giả nhiều như mây.”
“Bây giờ những người có mặt chúng ta, nếu đã coi ngài Dương là thủ lĩnh thì có thể nói, tứ tộc chúng ta chính là một thể.”
“Bất kỳ một ai trong chúng ta đều không thể so với bất kỳ một gia tộc nào đó trong bát môn Yên Đô cả, nhưng nếu chúng ta thành lập một liên minh bốn tộc, thì dựa vào số lượng cường giả mà chúng ta có, cũng đủ để so với bất kỳ một hào môn nào đó trong bát môn Yên Đô rồi.”
Nghe thấy lời của Hồng Hưng, đám người vốn không có gì bất ngờ, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Đối với nhà họ Trần và nhà họ Hàn, còn có nhà họ Quan mà nói, bọn họ vốn là đang làm công cho Dương Chấn, thuận tiện khiến gia tộc của mình đứng vững ở Yên Đô mà thôi.
Nếu đều đã làm công cho Dương Chấn, thì cũng có thể nói, ba gia tộc bọn họ, vốn đã thuộc một thể, chỉ là Hồng Hưng hậu tri hậu giác thôi.
Thấy đám người không có bất ngờ, Hồng Hưng ngược lại lại có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhẫn nại mà nói: “Chúng ta có thể lựa chọn ra một nhóm cường giả tinh nhuệ nhất trong bốn tộc, sau đó thành lập chuyên một đội ngũ, hơn nữa có người chuyên dẫn dắt.”
“Hơn nữa tôi còn kiến nghị, đội ngũ này, số lượng không nên nhiều, chủ yếu là tinh nhuệ, hơn nữa người dẫn dắt nhóm cường giả này, cần phải có thực lực đủ mạnh, hơn nữa đủ trung thành.”
“Người này, cũng có cấp bậc như chúng tôi, đều có ngài Dương dẫn dắt.”
“Không chỉ như vậy, ngài Dương còn có thể cho đội ngũ này quyền lực giám sát, phụ trách giám sát bốn gia tộc chúng tôi, xem có ai to dám vi phạm hiệp ước liên minh không.”
Mấy người vốn còn hờ hững, sau khi nghe kiến nghị sau đó của Hồng Hưng thì đôi mắt của ai nấy đều sáng lên.
Hồng Hưng dù sao cũng mới gia nhập, bọn người Hàn Khiếu Thiên sẽ không hoàn toàn tin, vốn còn lo Hồng Hưng sau này sẽ phản bội.
Nhưng sau khi nghe thấy kiến nghị của Hồng Hưng, đây đúng là cách hay để giám sát bốn gia tộc, có thể giảm bớt chuyện phản bội Dương Chấn đến mức thấp nhất.
“Tôi đã nói xong rồi, rốt cuộc có được thành lập một đội ngũ như vậy hay không thì đều dựa vào ngài Dương quyết định.” Hồng Hưng nói.
Dương Chấn nhìn Hồng Hưng một cái với hàm ý sâu xa, anh đột nhiên hiểu, tại sao Trần Hưng Hải lại khuyên anh thu nhận Hồng Hưng rồi.
Bởi vì người này, đích thực là một nhân tài, thật sự rất thông minh.
Anh ta cũng rõ, muốn hoàn toàn dung nhập vào nhóm Dương Chấn, trong thời gian ngắn căn bản là không thể.
Nhưng nếu Dương Chấn đồng ý cho ý tưởng thành lập đội giám sát của anh ta khi nãy thì sẽ giảm đi sự hoài nghi của Dương Chấn đối với anh ta, đồng thời cũng sẽ có được hảo cảm của Dương Chấn và ba gia tộc còn lại.
“Kiến nghị này của gia chủ Hồng, các vị thấy thế nào?” Dương Chấn quét mắt nhìn những người còn lại, hỏi.
“Ngài Dương, đề nghị của gia chủ Hồng rất hay, có thể hoàn toàn trói bốn gia tộc chúng tôi lại, cũng có thể tránh được chuyện phản bội ở mức lớn nhất.”
Hàn Khiếu Thiên lập tức bày tỏ thái độ.
Trần Hưng Hải cũng nói: “Tôi cũng đồng ý xây dựng một đội ngũ như vậy!”
Quan Tôn Sắc cũng nói: “Tôi cũng không có ý kiến!”
Dương Chấn gật đầu: “Nếu các vị đều không có ý kiến thì quyết định vậy đi, tiếp theo đây, tôi sẽ sắp xếp người đến gia tộc các vị lựa chọn một nhóm tinh nhuệ, sau đó thành lập một đội ngũ.”
Nghe thấy lời của anh, hòn đá đè trong lòng Hồng Hưng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Anh ta mới vừa dựa vào Dương Chấn, chính là lúc tìm kiếm sự tín nhiệm của Dương Chấn.
Nếu Dương Chấn đã đồng ý kiến nghị của anh ta, thì cũng chính là nói, anh đã tin Hồng Hưng rồi.
“Ngài Dương, đội ngũ này tên gì? Rồi sắp xếp ai phụ trách?”
Hồng Hưng đột nhiên mở miệng nói.
Dương Chấn im lặng một hồi, rồi lên tiếng: “Đội ngũ này, gọi là Ảnh Vệ, còn thống lĩnh của Ảnh Vệ, tôi tự có sắp xếp!”
“Được, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, tôi sẽ sắp xếp sản nghiệp mà liên minh năm tộc giao ra cho nhà họ Hàn và nhà họ Quan, còn 250 tinh nhuệ bị nhốt ở nhà họ Trần này, sẽ do bốn gia tộc các người tự phân chia.”
Dương Chấn đứng dậy nói.
“Vâng thưa ngài Dương!”
Mấy người lũ lượt đứng dậy đáp.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Dương Chấn quay về tập đoàn Nhạn Chấn.
Năm gia tộc mà Lê Triết dẫn dắt đã chuyển giao một nửa sản nghiệp gia tộc cho tập đoàn Nhạn Chấn.
“Chủ tịch, sau khi tập đoàn Nhạn Chấn sở hữu một nửa sản nghiệp của mấy gia tộc nhà họ Lê đó thì giá trị thị trường đã tăng gấp đôi rồi!”
Nhìn thấy Dương Chấn, Lạc Khải kích động mà nói.
Dương Chấn thì không có bất kỳ kinh hỉ nào, mở miệng nói: “Ông tổng hợp lại số liệu ở các phương diện của sản nghiệp của năm gia tộc đó, rồi chia bình quân thành hai phần theo các loại hình, tôi sẽ sắp xếp người chuyên môn tiếp quản.”
Lạc Khải vội vàng gật đầu: “Vâng thưa ngài Dương!”
Nửa tiếng sau, Mã Tuân đến tập đoàn Nhạn Chấn.
“Anh Chấn, anh tìm em?”
Sau khi Mã Tuân đến văn phòng của Dương Chấn thì thoải mái cởi mở mà ngồi trên sofa.
Dương Chấn nói chuyện thành lập Ảnh Vệ cho Mã Tuân nghe.
“Anh Chấn, chắc không phải là anh muốn để em làm thống lĩnh Ảnh Vệ này đó chứ?”
Sau khi nghe xong, Mã Tuân hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Chấn nhíu mày: “Sao? Không chịu à?”
Mã Tuân khổ sở mà nói: “Đều là một đám gà mờ, bảo em làm thống lĩnh cho một đám gà mờ, không phải đang làm khó em sao?”
“Nếu cậu đã không đồng ý thì thôi vậy, tôi sắp xếp người khác.” Dương Chấn nói.
“Anh Chấn, em đùa mà thôi, mệnh lệnh của anh, sao em có thể từ chối chứ?”
Thấy Dương Chấn có chút bất mãn, Mã Tuân vội vàng cười nói: “Anh cứ yên tâm, cho dù là gà mờ, em cũng sẽ biến mấy gà mờ này thành gà thần!”
Mã Tuân từ bỏ tiền đồ của mình mà theo anh đi, tuy nói đã quyết định cuối năm kết hôn với Ngải Lâm rồi, nhưng trong mắt người nhà họ Ngải, ít nhiều vẫn có chút xem thường Mã Tuân.
Bọn họ cho rằng, Mã Tuân dựa vào Dương Chấn, nếu không thì căn bản không xứng lấy Ngải Lâm làm vợ.
Dương Chấn cũng muốn nhân cơ hội lần này, để Mã Tuân trở thành thống lĩnh Ảnh Vệ.
Kiến nghị của Hồng Hưng, là thống lĩnh Ảnh Vệ phải cùng cấp với bọn họ, nhưng Dương Chấn nghĩ, muốn địa vị của thống lĩnh Ảnh Vệ vượt lên trên bốn gia tộc.
Trước mắt, thống lĩnh Ảnh Vệ có thể không là gì, nhưng đợi đến sau này mới là sân khấu để cho thống lĩnh Ảnh Vệ thi triển.
“Hôn sự của cậu và chị Ngải chuẩn bị thế nào rồi?”
Sau khi nói xong công việc, Dương Chấn mỉm cười hỏi.
Nhắc đến hôn sự, trong mắt Mã Tuân toàn là sự hạnh phúc, mỉm cười mà nói: “Có gì để chuẩn bị chứ, còn nửa tháng nữa là đến ngày cưới rồi.”
“Hai người đến với nhau không dễ gì, có thể nhìn thấy cậu kết hôn với người phụ nữ mình yêu, tôi rất vui!”
Vẻ mặt Dương Chấn chân thành mà nói.
Từ biên giới phía Bắc, đến Giang Châu, rồi đến Yên Đô, trong lòng Dương Chấn, Mã Tuân giống như em trai ruột của anh vậy.
“Đợi đến ngày đại hỉ của hai người, tôi sẽ chuẩn bị một đại lễ cho hai người!” Dương Chấn đột nhiên nói.
Mã Tuân cười he he: “Nếu như anh Chấn có thể làm người chứng hôn cho em thì chính là sự kinh hỉ lớn nhất rồi!”
“Được! Không vấn đề gì, quyết định vậy đi, đến lúc đó tôi làm người chứng hôn cho hai người!” Dương Chấn không có chút do dự nào, liền đồng ý.
“Anh Chấn, hai giờ em phải lên máy bay, sắp đến giờ rồi, không nói với anh nữa, đợi em đi gặp thằng oắt con nhà họ Tiết đó trước đã.”
Mã Tuân nhìn thời gian một cái, vội vàng đứng dậy nói.
“Nhà họ Tiết vốn không đơn giản, cậu đừng hành sự xốc nổi, cho bọn họ chút bài học là được rồi.” Dương Chấn dặn dò.
“Anh Chấn, anh yên tâm đi, một nhà họ Tiết nhỏ nhoi mà thôi, có thể làm gì được em?”
Mã Tuân xua xua tay, quay người rời đi.
Không biết tại sao, trong lòng Dương Chấn cứ có một cảm giác bất an.
Nhưng nghĩ đến thực lực hiện tại của Mã Tuân, trừ phi là mấy cường giả hàng đầu nhất của nhà họ Tiết ra mặt, thì nếu không, không có ai có thể cản được anh ta cả, Dương Chấn lúc này mới yên tâm..