Chàng Rể Chiến Thần

Nghe được lời của Dương Chấn, tất cả mọi người cười phá lên.

Tên đầu trọc cười đến mức ngã trước ngã sau, một hồi lâu mới dừng lại, bên trong hai mắt tràn đầy nghiền ngẫm: “Thằng nhóc, cậu sẽ không phải là đại thiếu gia nhà giàu nào đó chứ hả?”

Vừa mới nghe được Dương Chấn gọi Tần Đại Quang là ba, tên đầu trọc đương nhiên sẽ không thật sự coi Dương Chấn là nhân vật lớn gì.

“Anh Cường, anh ta làm sao có thể là hào môn đại thiếu chứ? Chỉ là một tên phế vật, là tên con rể ăn bám của Tần Đại Quang, nói anh ta là kẻ ngu, còn tạm được.” Phương Ưu đứng một bên, lúc này bỗng nhiên châm chọc khiêu khích.

Ánh mắt sắc bén của Dương Chấn lúc đó rơi vào trên người Phương Ưu, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến cho cô ta có loại cảm giác như rơi vào vực sâu, toàn thân cô ta không khỏi run lên, vội vàng núp ở sau lưng Dương Cẩn.

Lúc này Dương Cẩn bỗng nhiên cười một tiếng: “Phế vật chính là phế vật, chưa thấy qua sự kiện lớn, lời gì cũng dám nói, đệ nhất mỹ nữ Giang Châu gả cho loại phế vật này, quả thực chính là nhục nhã.”

“Anh vừa nói như vậy, ngược lại tôi thật sự nhớ tới một sự kiện.”

Tên đầu trọc hài hước nói: “Người phụ nữ có danh xưng tổng giám đốc đệ nhất mỹ nữ Giang Châu kia, giống như cũng họ Tần đi? Nghe nói năm năm trước, bị một tên bảo vệ chà đạp, rơi vào đường cùng còn kết hôn với tên bảo vệ đó, tên bảo vệ đó sẽ không phải chính là tên phế vật này chứ?”

“Anh Cường, anh đoán không sai, người phụ nữ kia chính là con gái của Tần Đại Quang, gọi là Tần Nhã, bất quá chỉ là một con chết tiệt có chút nhan sắc, chỗ đó có thể xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nữ?” Phương Ưu liên tục cười lạnh.

Trong mắt Dương Chấn lúc đó bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Vả miệng!”

“Bốp!”

Lời của anh vừa rơi xuống, một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Phương Ưu, ngay khi lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Dương Chấn, một tiếng tát vang dội vang lên.

Đám người kinh ngạc nhìn lại, liền phát hiện chẳng biết lúc nào, bên người Phương Ưu có một thanh niên đang đứng, một bàn tay đánh vào trên mặt Phương Ưu, thân thể yếu đuối của Phương Ưu lại bay ra ngoài.

Một màn này, khiến toàn trường kinh ngạc!


Sau khi thanh niên kia đánh xong Phương Ưu, một mặt bình tĩnh đi đến sau lưng Dương Chấn, không nói một lời, tựa như là cái bóng của Dương Chấn, tùy thời chờ mệnh lệnh của anh.

Thanh niên này đương nhiên là thuộc hạ trung thành nhất của Dương Chấn, cũng là anh em tốt như bóng với hình của anh, Mã Tuân.

Sắc mặt của Dương Cẩn lập tức đại biến, Mã Tuân vừa mới làm thế nào xuất hiện ở bên người Phương Ưu, anh ta căn bản không chú ý.

Mặc dù anh ta đối với Phương Ưu không có tình cảm, nhưng dù sao cũng coi là người phụ nữ của anh ta, giờ phút này lại bị đánh một bạt tai, bay ra ngoài ngay trước mặt mọi người, đây chính là đang đánh mặt của anh ta.

“Thằng nhãi, anh biết tôi là ai sao? Thậm chí ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám đánh!” Dương Cẩn híp mắt nhìn chằm chằm Mã Tuân.

Nhưng khiến anh ta càng thêm sỉ nhục chính là, Mã Tuân vậy mà cũng không nhìn anh ta một cái nào.

“Nếu như lại để cho tôi nghe được có ai dám làm nhục vợ của tôi, cũng không phải là một bàn tay đơn giản như vậy.” Ánh mắt của Dương Chấn không để lại dấu vết đảo qua trên người Dương Cẩn, giọng nói lạnh lùng như sương, nhiệt độ, toàn bộ đại sảnh đột nhiên giảm đi mấy độ.

Lời nói rơi xuống, hai con ngươi của Dương Chấn vừa nhìn về phía tên đầu trọc: “Hiện tại, chúng ta có thể tâm sự, chuyện mà các người đánh ba tôi đi?”

Tên đầu trọc hơi híp hai mắt lại, trong lòng có chút bất an.

Ông ta ở Bất Dạ Thành lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua dạng người trẻ tuổi như Dương Chấn này, vậy mà khiến cho ông ta không thể nhìn thấu.

Lúc này Dương Chấn nhìn như bình tĩnh, nhưng tên đầu trọc lại có thể cảm giác được dưới sự bình tĩnh của anh ta là lửa giận.

Nhất là thanh niên thẳng tắp mà đứng sau lưng Dương Chấn, toàn thân đều là cơ bắp, càng làm cho nội tâm của ông ta run rẩy.

Thời điểm nghe được Dương Chấn là đến chuộc người, Tần Đại Quang còn rất kích động, nhưng nghe được Dương Chấn vậy mà hướng tên đầu trọc muốn giải thích, kém chút đã bị dọa tè ra nước tiểu.


“Dương Chấn, cậu câm miệng cho tôi!”

Tần Đại Quang cả giận nói: “Tranh thủ thời gian trả tiền rồi rời đi, Anh Cường đánh tôi, đó cũng là do tôi đáng chết, cậu con mẹ nó lại còn dám tìm anh Cường giải thích sao.”

Dương Chấn không để ý đến, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tên đầu trọc, tựa hồ đang chờ đợi ông ta đáp lại.

“Thằng nhóc, anh nhất định phải để tôi bàn giao với anh sao?” Tên đầu trọc mặc dù trong lòng có chút bất an, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của ông ta, nếu là cứ như vậy dễ dàng thả Dương Chấn rời đi, về sau ông ta còn lăn lộn thế nào nữa?

“Đúng! Nhất định phải bàn giao với tôi” Ánh mắt của Dương Chấn vô cùng kiên định.

“Khốn kiếp! Cậu câm miệng cho tôi!” Tần Đại Quang tức giận không thôi: “Cậu con mẹ nó muốn chết, chớ liên lụy tôi.”

Ông ta nói liền xông đi lên muốn ra tay với Dương Chấn, nhưng bị Mã Tuân bắt tay lại.

“Trước tiên anh đưa ba tôi về nhà đi.”Dương Chấn bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.

“Vâng, anh Chấn!” Mã Tuân đáp lại một tiếng, lôi kéo Tần Đại Quang liền rời đi.

Tần Đại Quang vốn đang lo lắng bị liên lụy, thấy có người muốn mang mình rời đi, làm sao có thể từ chối?

“Anh thật sự coi Bất Dạ Thành là chợ bán thức ăn? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”

Tên đầu trọc đã hoàn toàn bị chọc giận, quát lớn: “Ngăn bọn họ lại cho tôi!”


Ông ta ra lệnh một tiếng, mười mấy người cao to lập tức xông lên.

Một giây sau, sự tình khiến cho tất cả mọi người kinh hoàng về sự việc vừa xảy ra, bước chân của Mã Tuân không có chút nào dừng lại, một tay nắm lấy cánh tay Tần Đại Quang, một tay giơ nắm đấm, mỗi khi có một tên cao to tiến lên, anh ta đều là một quyền vung ra.

Khi anh ta mang theo Tần Đại Quang đi đến trước thang máy, tất cả mấy tên cao to đi ngăn cản anh ta, đều nằm ở trên mặt đất.

Giờ khắc này, trái tim tên đầu trọc bắt đầu hung hăng nhảy lên, một quyền liền khiến cho đám tráng hán mà ông ta kiêu ngạo trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu, đây là người sao?

Ông ta kinh hãi nhìn về phía Dương Chấn, cường giả vừa rồi kia, dường như nghe lời răm rắp người thanh niên này.

“Anh rốt cuộc là ai?” Tên đầu trọc cắn răng hỏi.

Dương Chấn thản nhiên đáp lại: “Không phải ông đã biết rồi sao?”

“Anh Cường, cái tên khốn này chính là một thằng con rể phế vật, chỉ là là đang phô trương thanh thế, ông tuyệt đối đừng bị anh ta lừa gạt.” Phương Ưu cắn răng nghiến lợi nói, má trái đã sưng phồng lên, khóe miệng còn có vết máu.

Tên đầu trọc đương nhiên sẽ không nghe theo cô ta, trong lúc đó quay người nhìn về phía cô ta giận dữ nói: “Con mẹ nó cô câm miệng cho ông, còn dám nói nhiều một câu, ông đây chơi chết cô.”

Phương Ưu sợ đến mức kém chút đã tè ra quần, vội vàng ngậm miệng lại, bên trong ánh mắt nhìn về phía Dương Chấn tràn đầy ác độc.

Dương Cẩn nhíu nhíu mày, mặc dù ném đi mặt mũi rất phẫn nộ, nhưng cũng không dám lắm miệng, anh ta ở Châu Thành xem như nhân vật khá lớn, nhưng ở Giang Châu, không có người sẽ cho anh ta mặt mũi cả.

“Thằng nhóc, đây là địa bàn của tôi, quy củ không thể phá bỏ, ba vợ anh nợ tiền, quá hạn một tuần không trả, tôi không có để cho người ta phế bỏ ông ta, đã là ban ân lớn rồi, anh đừng không biết tốt xấu, trả tiền rời đi, sự tình hôm nay, tôi có thể không so đo với anh nữa.” Thái độ của tên đầu trọc mềm nhũn mấy phần.

Điều này khiến tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, tên Cường đầu trọc, tiếng xấu lừng lẫy, từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?

“Thiếu nợ thì trả tiền, là chuyện bình thường. Đừng có gấp, tiền đang trên đường, lập tức tới ngay.” Dương Chấn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

“Ba vợ anh còn thiếu tôi ba tỷ.” Dương Cẩn cũng mở miệng nói ra.


Dương Chấn một mặt khinh thường nhìn anh ta một cái: “Đừng nóng vội, nên trả thì sẽ trả.”

Lời của Dương Chấn vừa rơi xuống, thang máy bên trong đại sảnh bỗng nhiên mở ra, một người da đen đi đến.

Ngay khi tất cả mọi người nhìn chăm chú, anh ta đi tới Dương Chấn trước mặt, hơi khom người: “Anh Chấn, tiền đã chuẩn bị xong.”

Dương Chấn khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía tên đầu trọc, bình tĩnh hỏi: “Ông xác định không giải thích với tôi sao?”

“Thằng nhóc, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, tiền đã mang đến, liền nhanh chóng trả tôi rồi rời đi.” Tên đầu trọc mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dương Chấn, đều sẽ rất bất an, điều này khiến ông ta cảm thấy cực kì táo bạo.

Dương Chấn cho Sâm Ba một ánh mắt, Sâm Ba hiểu ý, gọi một cú điện thoại: “Đưa tiền vào!”

“Uỳnh!”

Điện thoại của Sâm Ba vừa cúp, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, toàn bộ Bất Dạ Thành dường như đều đang lay động.

Sau đó liền một âm thanh đồ sắt va chạm, không dứt ở bên tai, trong đó còn kèm theo vô số tiếng kinh hô.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt tên đầu trọc lập tức đại biến, thanh âm vừa rồi, rõ ràng là va chạm kịch liệt.

Dương Chấn cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đứng dậy đi đến trước hàng rào pha lê, nhìn xuống lầu một đại sảnh: “Đừng khẩn trương, chỉ là trả tiền mà thôi.”

Tất cả mọi người nhao nhao đi đến trước hàng rào, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong đại sảnh lầu một, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.

Trong đại sảnh lầu một to như vậy, vậy mà xuất hiện một chiếc xe tải, giờ phút này thùng xe đã nâng lên, vô số tiền xu ba ngàn rơi xuống ở trên mặt đất đá cẩm thạch cấp cao.

Trong lúc nhất thời trên mặt đất, toàn bộ đại sảnh lầu một, tất cả đều là tiền xu kim quang lóng lánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận