Chàng Rể Chiến Thần


Sau khi Chấn Long Kiến Tài bị tập đoàn Nhạn Chắn thu mua thì những người vốn từ chức ở Chấn Long Kiến Tài lại quay về Chắn Long Kiến Tài.

Lúc trước ngân hàng Yên Đô gắp gáp đòi nợ, hiện tại không chỉ không đòi nợ, ngược lại ngân hàng Yên Đô chủ động gia tăng các khoản cho vay của Chấn Long Kiến Tài.

Mà giá cỗ phiếu của tập đoàn Nhạn Chấn cũng tăng liên tục.

Trong ba ngày ngắn ngủi, giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Chắn đã tăng hơn hai lần.

Dù sao Chấn Long Kiến Tài cũng có giá trị thị trường ngang ngửa với tập đoàn Nhạn Chắn, tập đoàn Nhạn Chấn thu mua Chắn Long Kiến Tài, giá trị thị trường tăng gấp hai lần cũng là chuyện bình thường.

Tập đoàn Nhạn Chắn vốn nằm trong top năm trăm tập đoàn lớn trên thế giới, bây giờ lại tăng lên mấy chục hạng.

“Cậu Dương, chúc mừng!”
Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên chủ động mang theo quà đi vào tập đoàn Nhạn Chắn, trên mặt đầy tươi cười.

Dương Chấn cười nói: “Tôi thây dáng vẻ hăng hái của hai người thì tôi nghĩ hai người còn có thể tiếp tục ngồi ở vị trí gia chủ thêm mấy năm nữa.”
Hai người nhìn nhau cười, Hàn Khiếu Thiên bắt đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn tiếp tục dẫn dắt nhà họ Hàn ngày càng lớn mạnh, nhưng sức khỏe không cho phép! Chỉ có thể để Hàn Diệp thay thế.”
Quan Tôn Sắc cũng cười nói: “Tương lai là thiên hạ của người trẻ tuổi, chúng tôi đã già rồi.”
Bởi vì không yên tâm, Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc vốn đã lùi về phía sau, lần này sau khi bọn họ đến Yên Đô thì lại bắt đầu khống chế gia tộc.

Dù sao đây cũng là Yên Đô, hơn nữa bọn họ muốn cho nhà họ Hàn và nhà họ Quan có một địa vị ở Yên Đô, nhiệm vụ quan trọng như thế giao cho con cháu thì bọn họ không yên tâm.

“Cậu Dương, hôm nay chúng ta đến đây để chúc mừng tập đoàn Nhạn Chấn lại tạo ra một kỳ tích, mặt khác chúng tôi định từ chức với cậu!”
Hàn Khiếu Thiên bỗng nhiên mở miệng nói: “Hiện tại nhà họ Hàn đã cắm rễ ở Yên Đô, tôi định giao toàn bộ nhà họ Hàn cho Hàn Diệp, an hưởng tuổi Quan Tôn Sắc cũng mở miệng nói: “Tôi cũng định từ chức, giao vị trí gia chủ cho cháu trai Quan Tuyết Tùng!”
Dương Chấn hơi mỉm cười: “Hai người quyết định là được, không cần có ý chạy tới xin từ chức với tôi, Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng không tệ, cũng trưởng thành rất nhiều, tôi tin không bao lâu sau nhà họ Hàn và nhà họ Quan cũng sẽ đứng ngang với nhà họ Trần.”
“Cảm ơn Cậu Dương đồng ý!”
Hai người vừa cười vừa nói.

Dù sao nhà họ Trần đến đây trước một bước, đã sớm cắm rễ ở Yên Đô.

Mà tuy rằng nhà họ Hàn và nhà họ Quan phụ trách sản nghiệp của liên minh năm gia tộc, nhưng vẫn không thể so sánh với nhà họ Trần.

Đúng lúc này Quan Tôn Sắc bỗng nhiên nhận được điện thoại, không biết đối phương nói gì đó, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: “Cậu nói cái gỉ? Tuyết Tùng bị ám sát, hiện tại đang cấp cứu sao?”
Sau đó Hàn Khiếu Thiên cũng nhận được điện thoại, vô cùng tức giận: “Hàn Diệp bị ám sát?”
Hai người vẫn chưa cúp máy thì điện thoại Dương Chấn lại vang lên, Dương Chấn thầy Trần Hưng Hải gọi tới thì sắc mặt trầm xuống.

Dương Chấn một tay nâng đỡ ba gia tộc này, nhà họ Quan và nhà họ Hàn vừa giao vị trí gia chủ cho con cháu thì sau đó hai người đó bị ám sát.

Hiện tại Trần Hưng Hải cũng gọi tới, rất có thể cũng là tin xấu.

“Cậu Dương, con trai Trần Hạo của tôi bị ám sát, hiện tại đang cắp cứu!”
Dương Chấn mới nhận điện thoại thì giọng của Trần Hưng Hải bỗng nhiên vang lên.

Không chỉ có như thế, cùng lúc đó gia tộc Vũ Văn là một trong Yên Đô Bát Môn, còn có nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng, ba gia chủ của ba gia tộc lớn cũng bị ám sát.

Dương Chấn liên tiếp nhận được máy tin tức này, sắc mặt càng trầm xuống, trong mắt tràn đầy sát ý.

“Cậu Dương, chắc chắn nhà họ Tiết làm chuyện này!”
Hàn Khiếu Thiên nghiến răng nghiền lợi nói: “Bọn họ đang cảnh cáo chúng ta, không giết chết chúng tôi và người đứng đầu gia tộc có quan hệ thân thiết với cậu, ngược lại là bị thương nặng phải cấp cứu.”
Quan Tôn Sắc cũng trầm giọng nói: “Không sai, nhà họ Tiết muốn dùng thủ đoạn này nói cho chúng ta biết, nếu nhà họ Tiết muốn những người này chết thì những người này chỉ có thể chết!”
Dương Chấn gật gật đầu: “Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ cho hai người một câu trả lời về chuyện này!”
“Cậu Dương, chúng ta không có ý trách cậu, nhưng nhà họ Tiết khinh người quá đáng, bọn họ dựa vào mình là Vương tộc, sắp xếp sát thủ ra tay với chúng ta.”
Hàn Khiếu Thiên vội vàng nói.

Quan Tôn Sắc cũng nói: “Đúng vậy, cậu Dương, chúng tôi không có ý trách cậu, trong khoảng thời gian này chúng ta đã cố gắng truy tìm người nhà họ Tiết ở Yên Đô, lần này bọn họ phản công lại, chúng ta cần phải nghĩ cách đối phó, nếu không thì rất có thể xảy ra án mạng!”
Dương Chấn rất tức giận, nhà họ Tiết là một trong năm Vương tộc, nhưng làm việc không có điểm dùng, trước đó lợi dụng Lê Triết bắt Tần Nhã, muốn ra tay với Dương Chấn.

Mà lần này bọn họ lại ra tay với những người đứng đầu các gia tộc có quan hệ thân thiết với Dương Chấn.

“Hai người dừng nhiệm vụ tìm kiếm người nhà họ Tiết trước!”
Dương Chấn im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói.

Không phải anh sợ nhà họ Tiết, mà là nhà họ Tiết làm việc không có điểm dừng, lần này anh không đề ý đến điều này nên máy gia tộc lớn gặp phải phiền toái lớn như thế.

Cũng may nhà họ Tiết vẫn không dám hoàn toàn xé mặt nhau, chỉ phái sát thủ ám sát gia chủ gia tộc, cũng không giết chết.

Nhưng cho dù như thế cũng mang đến áp lực không nhỏ cho Dương Chấn.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc nghe vậy thì khiếp sợ, Dương Chấn muốn nhượng bộ sao?
“Cậu Dương, tôi cho rằng chúng ta nên tiếp tục tìm kiếm tung tích người nhà họ Tiết!”
Hàn Khiếu Thiên trầm giọng nói: “Nhà họ Tiết mới ra cảnh cáo, nếu hiện tại chúng ta lùi bước, nhà họ Tiết chắc chắn càng thêm kiêu ngạo.”
Quan Tôn Sắc cũng vội vàng nói: “Cậu Dương, tôi đồng ý với gia chủ Hàn, hiện tại không phải là lúc yếu thế!”
Hai người rất kính trọng Dương Chấn, cũng biết rõ năng lực của Dương Chấn, mặc dù đối thủ là vương tộc nhà họ Tiết, bọn họ cũng không sợ.

Dưới tình huống này, hai người còn bằng lòng tiếp tục đối đầu với nhà họ Tiết, trong lòng Dương Chấn vô cùng cảm động, nhưng nhà họ Tiết không phải là Yên Đô Bát Môn, đối với nhà họ Hàn và nhà họ Quan chỉ là gia tộc mới ở Yên Đô thì đó là sự uy hiếp lớn.

“Hai người cứ yên tâm, mục đích của nhà họ Tiết là muốn người nhà họ Tiết rời khỏi Yên Đô.”
Dương Chấn trầm giọng nói: “Nếu chúng ta tiếp tục truy tìm người nhà họ Tiết thì khó tránh khỏi nhà họ Tiết chó cùng rứt giậu, tôi không sợ nhà họ Tiết, nhưng hai người lại không giống như thế.”
“Nếu nhà họ Tiết thật sự muốn giết hai người thì dễ như trở bàn tay.”
Hai người nghe Dương Chấn nói xong thì vẻ mặt đầy cảm động.

“Nhưng…”
Hai người vừa muốn tiếp tục khuyên bảo thì Dương Chấn đã cắt ngang: “Được rồi, hai người nhanh chóng đến bệnh viện thăm Hàn Diệp và Quan Tuyết Tùng đi!”
Lần này người xảy ra chuyện cũng khá nhiều, Dương Chấn cũng định đến bệnh viện xem sao.

Nhưng bọn họ vừa ra khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, mười máy chiếc xe Audi màu đen bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài, trong mỗi chiếc xe có bốn năm người vạm vỡ bước xuống.

Trong mấy giây ngắn ngủi, đám người Dương Chấn bị bao vây ở giữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui