Dương Chấn kiên định nói.
Anh đang cực kỳ tức giận, tất cả đều do Tiết Nguyên Bá gây ra.
Đương nhiên anh cũng có trách nhiệm rất lớn.
Nếu anh không đuổi cùng giết tận người nhà họ Tiết ở Yến Đô, Tiết Nguyên Bá cũng sẽ không làm ra chuyện điên rồ này.
Bây giờ, toàn bộ gia tộc có quan hệ tốt với Dương Chấn ở Yến Đô đều đang phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhất là gia tộc Vũ Văn, nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng.
Bọn họ không chỉ phải chống đỡ sự chèn ép của các gia tộc khác, còn phải lo lắng cho an nguy của chủ nhà.
“Tiết Nguyên Bá, ông sẽ phải chết rất thảm!”, Dương Chấn nghiến răng nghiến lợi.
Anh đã điều tra rõ ràng.
Người ám sát các chủ gia tộc đều do Tiết Nguyên Bá sai khiến.
Với thực lực của cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết, muốn ám sát chủ của một gia tộc đứng đầu Yến Đô rất dễ dàng.
May mà bọn họ không dứt khoát giết luôn những người này.
Nếu nhiều chủ gia tộc bị giết như vậy, dù là Vương tộc họ Tiết cũng sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng dù thế nào, Dương Chấn cũng đã phán tội tử hình cho Tiết Nguyên Bá.
Một tiếng sau, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu lại được mở ra.
Rất nhiều bác sĩ cùng đi ra ngoài.
Ngải Lâm cũng có mặt, Tần Nhã vội vàng chạy tới hỏi: “Chị Lâm, mẹ em sao rồi?”
“Em yên tâm, mẹ em phẫu thuật rất thành công, đã vượt qua cơn nguy kịch rồi”.
Ngải Lâm đau lòng nhìn cô.
“Thật sao? Mẹ em được cứu rồi sao?”
“Dương Chấn, mẹ vượt qua được rồi!”
“Tốt quá rồi, em vẫn còn mẹ!”
Tần Nhã kích động nắm tay Ngải Lâm nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị nhiều lắm!”
Không chỉ có Diệp Mạn, cả Vũ Văn Cao Dương và Hoàng Thiên Hành đều qua khỏi.
Nhưng dù sao bọn họ cũng bị thương nặng, thạm thời vẫn phải nằm theo dõi ở khoa hồi sức tích cực.
“Được rồi, bây giờ mẹ đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, chúng ta cũng không vào thăm được.
Anh vẫn còn chuyện cần giải quyết, để anh đưa em về nhà trước nhé!”
Dương Chấn đau lòng nhìn Tần Nhã.
Cô vội vàng lắc đầu: “Anh bận thì cứ đi trước.
Em không sao, em phải ở đây chờ mẹ vượt qua thời kỳ nguy hiểm”.
Dương Chấn biết tính cách của cô.
Nếu cô đã quyết định ở lại thì sẽ không chịu rời đi.
“Được.
Em ở đây chờ nhé.
Anh đi trước, xong việc sẽ về chờ mẹ với em!”
Có Ngải Lâm ở bệnh viện, Dương Chấn cũng không cần lo lắng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh tới thẳng nhà họ Trần.
Lúc này trong phòng họp cỡ lớn của nhà họ Trần đông nghịt người.
Ngoài người gia tộc họ Trần, thì còn có người của các gia tộc Vũ Văn, Diệp và Hoàng.
Người gia tộc họ Quan, gia tộc họ Hàn và gia tộc họ Hồng cũng tới.
Nhà họ Hồng vừa mới đi theo Dương Chấn nên Tiết Nguyên Bá chưa biết chuyện, chủ nhà họ Hồng may mắn thoát được một kiếp.
“Chủ của mỗi gia tộc chúng ta đều bị thương nặng, đến cả nhà cũng bị người ta chiếm mất.
Chúng ta đâu thể tiếp tục chờ đợi ở đây?”
Vương Thành đột nhiên đứng dậy hỏi.
Hắn ta là người thừa kế vị trí chủ gia tộc Vũ Văn đời kế tiếp.
Chủ của các gia tộc đang có mặt đều bị ám sát, vừa mới được cấp cứu, tất cả đều đang nằm trong khoa hồi sức tích cực.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào người thừa kế của các gia tộc.
Hoàng Chính, người thừa kế nhà họ Hoàng cũng đứng lên, trầm giọng nói: “Nếu còn tiếp tục chờ đợi, gia tộc của chúng ta sẽ bị hủy diệt!”
Từ khi Diệp Mạn trở thành chủ nhà vẫn luôn muốn để Tần Thành Tâm làm người thừa kế nhưng cô không chịu nhận bà ta làm mẹ.
Vậy nên giờ đây nhà họ Diệp không có người thừa kế.
Diệp Hoa, anh họ của Diệp Mạn là người có địa vị cao nhất trong gia tộc.
Ông ta cũng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu nói không sai, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được!”
“Cậu Chấn bảo chúng ta đừng phản kháng.
Tôi đề nghị vẫn nên tiếp tục chờ đợi!”
“Phải đấy, tôi cũng nghĩ nên chờ tiếp!”
“Có lẽ cậu Chấn đang tới đây rồi.
Mọi người bình tĩnh đừng gấp!”
Hàn Khiếu Thiên, Quan Tôn Sắc và Trần Hưng Hải lại vô cùng tin tưởng Dương Chấn, muốn chờ anh tới mới quyết định.
“Tôi không phủ nhận năng lực của cậu Chấn, nhưng hiện giờ gia tộc của chúng ta đã bị các nhà khác xâu xé.
Nếu còn không phản kháng, chúng ta sẽ bị diệt vong”.
Diệp Hoa đỏ mắt nói.
Hoàng Chính cũng cắn răng lên tiếng: “Chúng ta không thể chờ tiếp được nữa.
Cứ như vậy sau này các gia tộc đứng đầu Yến Đô sẽ chỉ còn lại năm nhà!”
Vương Thành nói: “Vậy thì chúng ta tạm thời kết liên minh, đoạt lại nhà của chúng ta trước đã!”
“Mọi người đừng vội.
Cậu Chấn bảo chúng ta tránh đi chắc chắn là có lý do”..