Dương Chấn chỉ nói ra ba chữ rồi giẫm mạnh xuống ngực Tiết Nguyên Bá.
Tiết Nguyên Bá cảm thấy lồng ngực mình như đang bị một ngọn núi lớn đè ép, mấy chiếc xương sườn lập tức gãy nát.
“Dương, Dương Chấn, cậu không thể giết tôi được!”
Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá cũng ý thức được, Dương Chấn sắp lấy mạng mình, hốt hoảng cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi.
Xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng.
Sau này tôi không dám đối phó với cậu nữa”.
“Cậu Chấn bớt giận!”
Đúng lúc này, Hàn Khiếu Thiên chợt đứng ra khuyên nhủ.
Ông cụ biết rõ thân phận của Dương Chấn.
Nếu anh giẫm chết Tiết Nguyên Bá, chắc chắn Tiết Vương sẽ nổi giận.
Mặc dù Dương Chấn không sợ nhà họ Tiết nhưng trở mặt với họ cũng sẽ gây ra tai họa lớn cho anh.
Năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc của Yến Đô cùng với bốn biên giới cùng quản lý Chiêu Châu.
Tuy Dương Chấn từng là tướng quân biên giới phía Bắc, nắm giữ một vùng biên giới nhưng cũng chỉ là đã từng.
Hiện giờ anh chỉ là một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn và sở hữu thực lực kinh người, quả thực không thể so được với nhà họ Tiết.
“Cậu Chấn bớt giận!”
Trần Hưng Hải và Quan Tôn Sắc cũng vội vàng thuyết phục.
Tuy bọn họ không biết thân phận của Dương Chấn nhưng bốn chữ “Vương tộc họ Tiết” đã đủ để bọn họ phải dè chừng.
Dương Chấn cũng không thực sự muốn giết Tiết Nguyên Bá, chỉ là nổi nóng vì ông ta dám lấy người nhà anh ra uy hiếp.
Nghe đám người Hàn Khiếu Thiên khuyên nhủ, Dương Chấn đá bay Tiết Nguyên Bá, lạnh giọng nói: “Nếu còn dám dùng người nhà tôi để uy hiếp, tôi sẽ lấy mạng chó của ông!”
Tiết Nguyên Bát bị giẫm đạp dưới chân trước mặt bao người, còn bị đám đông mắng mỏ sao còn dám mở miệng?
Ông ta nằm im trên đất nhắm mắt giả chết.
Vốn là người của Vương tộc, còn có khả năng sẽ thừa kế ngôi vị chủ Vương tộc, giờ đây lại rơi vào tay Dương Chấn và nhiều người Yến Đô như vậy, ông ta thấy rất nhục nhã.
“Cậu Chấn, liệu cậu ta có chết không?”
Thấy Tiết Nguyên Bá không nhúc nhích, Hàn Khiếu Thiên lo âu hỏi.
Dương Chấn biết ông ta là người luyện võ, vừa rồi anh đá bay ông ta nhưng không hề dùng sức.
Cùng lắm là khiến Tiết Nguyên Bá gãy thêm vài cái xương, không đến mức chết.
“Yên tâm, ông ta không chết được đâu!”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn Tiết Nguyên Bá nằm giả chết dưới đất rồi nhìn xung quanh: “Hiện giờ chủ các gia tộc đều đã được cứu sống”.
“Chỉ là bị thương quá nặng nên vẫn đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, vẫn chưa hết nguy hiểm”.
“Nhưng mọi người yên tâm, tôi đã nhờ người chăm sóc họ rồi”.
Nghe vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiếp theo chúng ta phải thanh lý Yến Đô”.
Dương Chấn nói tiếp.
Tất cả đều tràn đầy mong đợi.
Bọn họ biết năng lực của Dương Chấn rất mạnh, giống như vừa rồi ngang nhiên giẫm đạp Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết.
Mấy gia tộc ở Yến Đô chẳng là gì với anh.
“Cậu Chấn, lần này chúng ta không thể tha cho nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống!”
Hoàng Chính nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Hoa cũng tức giận lên tiếng: “Không sai, ba gia tộc này hung hăng nhất, thừa cơ chủ nhà của chúng ta bị ám sát liên thủ chèn ép chúng ta, đúng là hèn hạ!”
Vương Thành cũng nói: “Phải đó, ba trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đột nhiên liên thủ, dù là gia tộc nào cũng không chấp nhận được”.
“Nếu không nhờ cậu Chấn dặn dò không được phản kháng, có lẽ mấy gia tộc chúng tôi đều đã thiệt hại nghiêm trọng”.
Mọi người đều đồng ý với Vương Thành.
Tuy bốn gia tộc Trần, Hàn, Quan, Hồng cũng bị tổn hại nhưng ba gia tộc Tôn, Lâm, Tống nhằm vào gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn là chính.
Còn mấy gia tộc như nhà họ Trần lại bị gia tộc khác chèn ép, ví dụ như liên minh năm nhà trước đó.
Liên minh năm nhà từng đối phó nhà họ Trần, kết quả lại bị Dương Chấn cướp đoạt một nửa sản nghiệp.
Bọn họ biết tin Dương Chấn gặp chuyện liền tranh thủ ra tay với nhà họ Trần.
“Cậu Chấn có dự định gì không?”
Đúng lúc này, Diệp Hoa bỗng lên tiếng hỏi.
Dương Chấn lại nhìn Tiết Nguyên Bá vẫn nằm giả chết, lạnh lùng nói: “Trong vòng mười giây nữa ông còn tiếp tục giả chết, tôi sẽ cho ông chết thật!”
Tiết Nguyên Bá lập tức ngọ nguậy bò dậy, nào còn giống người bị thương nặng?
Tất cả đều sợ ngây người.
Lần đầu tiên Tiết Nguyên Bá cảm thấy nhục nhã đến vậy.
Nhưng ông ta đang bị Dương Chấn bắt giữ, đánh không lại anh nên chỉ đành phải nhẫn nhịn..