Nếu mất đi võ công, ông ta sẽ trở thành kẻ vô dụng đối với gia tộc.
Chủ Vương tộc họ Tiết sẽ không bồi dưỡng một kẻ vừa không có võ công lại vừa không có tài kinh doanh làm người thừa kế.
Càng nghĩ, Tiết Nguyên Bá càng thấy hối hận tột cùng.
Nếu có thể quay trở về quá khứ, ông ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc Dương Chấn.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn màng.
“Mày giết tao đi!”
Tiết Nguyên Bá bỗng tuyệt vọng nói: “Tao sẽ không mời chủ của các gia tộc khác theo lời mày đâu!”
“Mày phế võ công của tao, tao hận mày chưa hết sao có thể giúp đỡ mày?”
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Tiết sẽ không buông tha mày!”
Dương Chấn cười nhạo một tiếng: “Vậy sao?”
Anh búng tay một cái, hai gã cao to lôi một người trẻ tuổi máu me be bét tới.
“Bố ơi, con không muốn chết.
Cứu con với! Con không muốn chết đâu!”
Người kia trông thấy Tiết Nguyên Bá lập tức gào khóc ầm ĩ.
“Tiết Khải!”
Tiết Nguyên Bá nhìn thấy con mình, hoảng sợ hét lên: “Mau thả con tao ra!”
“Muốn thả con ông cũng được, mau liên hệ cho chủ các gia tộc kia đi!”, Dương Chấn bình thản nói.
Anh vốn không có ý định dùng Tiết Khải để uy hiếp Tiết Nguyên Bá, mà là vô tình bắt được anh ta trong quá trình tìm kiếm Tiết Nguyên Bá.
Tiết Nguyên Bá có thể sai người ám sát toàn bộ chủ gia tộc quen biết Dương Chấn, anh dùng Tiết Khải uy hiếp ông ta thì có gì sai?
“Dương Chấn, tao phải giết mày!”
Hai mắt Tiết Nguyên Bá đỏ bừng lên, dường như sắp mất khống chế.
“Chôn sống Tiết Khải đi!”
Dương Chấn vung tay ra lệnh.
“Vâng!”
Hai gã cao to lập tức lôi Tiết Khải ra ngoài.
“Bố với cứu con với! Con vẫn còn trẻ, không thể chết sớm như vậy được! Bố cứu con!”
Tiết Khải gào thét cầu xin.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay đây! Xin các cậu tha cho con tôi!”
Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá đã hiểu mình đắc tội người khủng bố cỡ nào.
Dương Chấn xua tay, hai gã cao to kia mới dừng lại.
“Ông phải hiểu, tất cả đều tại ông ép tôi!”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Tôi tạm thời không so đo chuyện ông phái người ám sát, nhưng nếu ông không làm tốt chuyện này, hai bố con ông cũng không còn tác dụng với tôi”.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Chấn.
“Thông báo cho chủ nhà họ Tôn với chủ mấy gia tộc kia nửa tiếng nữa tới khách sạn Đế Đô ăn mừng!”
Tiết Nguyên Bá gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm như cậu bảo.
Bây giờ cậu tha cho bố con tôi được chưa?”
Tiết Nguyên Bá gằn giọng hỏi.
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp phản ứng đã bị Dương Chấn bóp miệng nhét một viên thuốc vào trong.
“Khụ khụ khụ, cậu đã làm gì tôi?”
Dương Chấn vung tay ra lệnh.
“Vâng!”
Hai gã cao to lập tức lôi Tiết Khải ra ngoài.
“Bố với cứu con với! Con vẫn còn trẻ, không thể chết sớm như vậy được! Bố cứu con!”
Tiết Khải gào thét cầu xin.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay đây! Xin các cậu tha cho con tôi!”
Rốt cuộc Tiết Nguyên Bá đã hiểu mình đắc tội người khủng bố cỡ nào.
Dương Chấn xua tay, hai gã cao to kia mới dừng lại.
“Ông phải hiểu, tất cả đều tại ông ép tôi!”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Tôi tạm thời không so đo chuyện ông phái người ám sát, nhưng nếu ông không làm tốt chuyện này, hai bố con ông cũng không còn tác dụng với tôi”.
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói: “Cậu yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
Dù ông ta không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời Dương Chấn..