Chàng Rể Chiến Thần


Lại có một người rời đi.

“Ông chủ Tống, hình như tôi ăn phải thứ gì ôi thiêu nên đau bụng quá, tôi phải đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi”.

Chẳng mấy chốc sảnh tiệc lúc nãy còn vô cùng nhộn nhịp mà bây giờ toàn bộ đám nhà giàu đều tìm đủ lý do chạy mất dạng.

Không tới năm phút, hơn trăm người trong sảnh tiệc đều chạy đi hết, chỉ còn sót lại người của ba gia tộc lớn.

“Ông chủ Lâm, ông chủ Tống, bây giờ chúng ta nên làm gì? Cũng không thể ngồi đây chờ chết chứ?”
Tôn Húc bỗng cắn răng nói: “Theo sự hiểu biết của tôi với Dương Chấn, chắc chắn cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta đâu”.

“Nói không chừng, lúc này cậu ta đang trên đường đến khách sạn Đế Đô rồi”.

“Nếu chúng ta còn không nghĩ được đối sách e là sẽ mất mạng ở nơi này”.


Nghe lời nói của Tôn Húc, ánh mắt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều lóe lên.

“Đúng, chúng ta phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn để đối phó sự trả thù của Dương Chấn!”
Lâm Thiên Trạch cũng nói.

“Kế trước mắt, chúng ta chỉ có thể liên thủ với nhau để chống đỡ!”
Trong mắt Tống Thanh Sơn lóe lên vẻ sắc bén, giận dữ nói: “Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể liên thủ để rời khỏi Yến Đô, nếu không, dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta, hoàn toàn không thể đấu lại Dương Chấn”.

“Dựa vào tài lực của ba gia tộc lớn chúng ta, dù rời khỏi Yến Đô thì không bao lâu nữa sẽ có thể kéo nhau trở về”.

“Tuy tôi không hiểu rõ tại sao Tiết vương tử lại đột nhiên rời khỏi Yến Đô, nhưng cũng đoán sơ được sự thật”.

“Chắc chắn nhà họ Tiết đã xảy ra chuyện, Tiết vương tử nhất định phải trở về Tiết vương tộc ngay lập tức, nên cậu ấy mới vội vã rời đi như vậy”.

“Chỉ cần chúng ta cứ bám víu Tiết vương tử, chắc chắn cậu ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta.

Đợi sau khi cậu ấy xử lý xong việc của nhà họ Tiết, nhất định sẽ dẫn chúng ta trở về!”
Nghe xong lời của Tống Thanh Sơn, ánh mắt vốn đang tuyệt vọng của Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc bỗng sáng lên.

“Đúng vậy, ông chủ Tống nói đúng, Tiết vương tử đã muốn đối phó Dương Chấn, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp chúng ta, đợi sau khi xử lý xong việc của nhà họ Tiết, ông ấy nhất định giúp chúng ta trở về Yến Đô lần nữa!”
“Đợi lúc chúng ta trở lại lần nữa, chính là ngày chết của Dương Chấn!”
“Sau này ba gia tộc của chúng ta sẽ làm vua Yến Đô!”
Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc cực kỳ kích động.

“Đã vậy bây giờ chúng ta nên rời khỏi nơi này, nếu không lát nữa Dương Chấn tới, chúng ta muốn đi cũng không được!”
Tống Thanh Sơn vội vã đứng dậy nói.


Nghe lời nói của Tôn Húc, ánh mắt của Lâm Thiên Trạch và Tống Thanh Sơn đều lóe lên.

“Đúng, chúng ta phải nghĩ ra một sách lược vẹn toàn để đối phó sự trả thù của Dương Chấn!”
Lâm Thiên Trạch cũng nói.

“Kế trước mắt, chúng ta chỉ có thể liên thủ với nhau để chống đỡ!”
Trong mắt Tống Thanh Sơn lóe lên vẻ sắc bén, giận dữ nói: “Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể liên thủ để rời khỏi Yến Đô, nếu không, dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta, hoàn toàn không thể đấu lại Dương Chấn”.

“Dựa vào tài lực của ba gia tộc lớn chúng ta, dù rời khỏi Yến Đô thì không bao lâu nữa sẽ có thể kéo nhau trở về”.

“Tuy tôi không hiểu rõ tại sao Tiết vương tử lại đột nhiên rời khỏi Yến Đô, nhưng cũng đoán sơ được sự thật”.

“Chắc chắn nhà họ Tiết đã xảy ra chuyện, Tiết vương tử nhất định phải trở về Tiết vương tộc ngay lập tức, nên cậu ấy mới vội vã rời đi như vậy”.

“Chỉ cần chúng ta cứ bám víu Tiết vương tử, chắc chắn cậu ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta.

Đợi sau khi cậu ấy xử lý xong việc của nhà họ Tiết, nhất định sẽ dẫn chúng ta trở về!”
Nghe xong lời của Tống Thanh Sơn, ánh mắt vốn đang tuyệt vọng của Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc bỗng sáng lên.


“Đúng vậy, ông chủ Tống nói đúng, Tiết vương tử đã muốn đối phó Dương Chấn, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp chúng ta, đợi sau khi xử lý xong việc của nhà họ Tiết, ông ấy nhất định giúp chúng ta trở về Yến Đô lần nữa!”
“Đợi lúc chúng ta trở lại lần nữa, chính là ngày chết của Dương Chấn!”
“Sau này ba gia tộc của chúng ta sẽ làm vua Yến Đô!”
Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc cực kỳ kích động.

“Đã vậy bây giờ chúng ta nên rời khỏi nơi này, nếu không lát nữa Dương Chấn tới, chúng ta muốn đi cũng không được!”
Tống Thanh Sơn vội vã đứng dậy nói.

“Để bảo đảm an toàn, chúng ta lập tức dẫn theo cao thủ mạnh nhất của gia tộc cùng rời đi với chúng ta!”
Nghe vậy Lâm Thiên Trạch và Tôn Húc đều vui mừng, vừa đi ra ngoài vừa bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp.

Nhưng lúc bọn họ vừa ra đến bên ngoài khách sạn đã thấy trước cửa khách sạn đông nghịt người.

Nhìn thấy đám người đen kịt bên ngoài, Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch và cả Tống Thanh Sơn đều kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ khó tin..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận