Chàng Rể Chiến Thần


Nếu chỉ dựa vào hai người Điền Hoa và Long Đằng thì họ sẽ không dám đối chọi lại với liên minh các gia tộc lớn do anh dẫn dắt.

Trừ khi phía sau họ có sự ủng hộ của nhân vật lớn hơn nữa.

Mà nhân vật lớn ở cấp bậc này chỉ có thể là Hoàng tộc hoặc Vương tộc, hoặc là nhân vật lớn của bốn vùng biên giới.

Nếu không họ tuyệt đối không dám chỉ dựa vào sáu người mà dám khiêu chiến hàng nghìn người do Dương Chấn dẫn dắt.

Điền Hoa cười khẩy: “Cậu Chấn đến Yến Đô lâu như vậy rồi mà còn chưa rõ tôi là người như thế nào sao? Thật sự khiến người ta hơi thất vọng đó”.

“Một con rối mà thôi, có gì đáng để tôi phải làm rõ đâu!”
Dương Chấn hỏi ngược lại.

Vẻ mặt Điền Hoa đột nhiên cứng đờ, câu nói này của Dương Chấn là đang chế giễu ông ta là một con rối.

“Nhóc con, cậu sẽ phải hối hận!”
Điền Hoa lạnh lùng nói.


“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘hối hận’ này!”
Dương Chấn đáp trả.

Mặc dù anh nói những lời gay gắt đầy khinh thường với Điền Hoa, nhưng anh cũng không cho phép tôn nghiêm của Tướng quân bị chà đạp như vậy.

“Được! Rất tốt! Hi vọng cậu có thể cười lâu hơn một chút!”
Điền Hoa nghiến răng.

“Cậu chính là Dương Chấn?”
Long Đằng lúc này cũng nhìn về phía Dương Chấn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Dương Chấn không hề kiêng dè.

“Không biết ông chủ Long có gì chỉ giáo?”
Dương Chấn cười hỏi.

Thấy Long Đằng tỏ vẻ ngầu, Dương Chấn cảm thấy rất khinh thường, rõ ràng đối phương biết tên của anh lại còn giả bộ thâm trầm hỏi tên của anh một lần nữa.

“Nhóc con, Yến Đô không phải là nơi mà một người từ nơi khác đến có tư cách làm loạn đâu”.

Long Đằng tỏ vẻ lạnh lùng và lão ta cảnh cáo: “Tôi gia hạn cho cậu trong vòng ba ngày phải mang người của cậu cút khỏi Yến Đô.

Tất cả những gì xảy ra trước đó tôi có thể không truy cứu nữa!”
“Bây giờ hãy quỳ lạy tạ tội, sau đó bồi thường mười tỷ tệ!”
Dương Chấn cười nói: “Mười tỷ tệ?”
“Đúng! Lấy mười tỷ tệ để mua cái mạng của cậu!”, Long Đằng nói.

Dương Chấn không đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không mặc cả với ông nữa, mười tỷ tệ để mua cái đầu chó của ông!”
Bùm!
Mọi người có mặt lúc này đều sững sờ.

Dương Chấn thậm chí còn cao giọng yêu cầu Long Đằng đưa ra mười tỷ tệ để mua cái đầu chó của lão ta.

Thực sự là đang khiêu khích với quyền uy của Long Đằng mà!
“Ở Yến Đô này, cậu là người đầu tiên dám khiêu khích tôi như thế đấy!”

Sát khí lóe lên trong mắt Long Đằng, lão ta hận đến mức muốn xé xác Dương Chấn thành từng mảnh.

Điền Hoa cũng đầy vẻ tự tin, ông ta nheo mắt liếc nhìn Dương Chấn.

Sự kiêu ngạo của Dương Chấn nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Long Đằng là một ông già cùng thế hệ với Tống Thanh Sơn, Tống Thanh Sơn biết rất rõ về thế lực đằng sau Long Đằng.

Giữa nhà họ Tống và Dương Chấn không hề có giao tình gì, không những thế, thậm chí Dương Chấn còn có ân oán với nhà họ Tống vì chuyện hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã.

Nếu không phải người đứng đầu ba gia tộc lớn là nhà họ Hoàng, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Diệp đích thân đưa người đến nhà họ Tống o ép thì hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đã sớm chết không có chỗ chôn rồi.

Còn Dương Chấn cũng đã bị nhà họ Tống xóa sổ từ lâu rồi.

Bây giờ Long Đằng và Điền Hoa đã đứng lên đối đầu với Dương Chấn, Tống Thanh Sơn đương nhiên biết phải lựa chọn như thế nào.

“Ông chủ Long, Dương Chấn kiêu căng càn quấy cướp sản nghiệp của nhà họ Tống chúng tôi, ông nhất định phải làm chủ cho nhà họ Tống chúng tôi!”
Tống Thanh Sơn bước tới khẩn cầu nói.

Long Đằng hờ hững liếc nhìn lão ta một cái, lạnh lùng nói: “Ông yên tâm đi, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng làm càn ở Yến Đô”.

Sau đó, lão ta lại hung hăng nhìn về phía đám người Tôn Húc, lạnh lùng quát: “Gia tộc họ Diệp, họ Hoàng, họ Tôn, họ Vũ Văn, các người định cứ thế đi vào con đường tăm tối hay sao?”
“Bây giờ tôi có thể cho các người một cơ hội rời khỏi hàng ngũ của cậu ta.


Tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.

Sau này các gia tộc của chúng ta vẫn nằm trong tám gia tộc lớn của Yến Đô”.

“Nếu không hậu quả tự mình gánh chịu!”
Đám người Diệp Hoa, Hoàng Chính, Tôn Húc, Vương Thành nghe vậy mặt chợt biến sắc.

Họ biết sức mạnh và thủ đoạn của Dương Chấn, nhưng là người của Yến Đô, họ còn sợ Long Đằng hơn.

Dương Chấn không lên tiếng ngăn cản.

Chỉ có lúc nguy cấp thì mới có thể nhận ra được ai là người, ai là ma bên cạnh mình.

Thân Gởi Cả nhà! Vì Tình hình nội dung chưa được tốt, team được một số bạn báo nội dung trùng lặp.

Mong cả nhà chờ cho nhóm xác định lỗi, sữa chữa hoặc làm lại rồi mai mình lên tiếp nhé! Mong cả nhà thông cảm cho nhé! Trân Trọng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận