Vì chuyện này, Tào Huy bị gia tộc trừng phạt, còn phái người khác tới Yến Đô.
Chỉ e club Hoàng Kim đã nhằm vào anh từ trước.
Club Hoàng Kim có Vương tộc họ Tào chống lưng, bị bọn họ để mắt tới không phải chuyện tốt.
“Không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim là ai nhỉ? Mười tỷ đấy!”
Long Đằng cảm thán: “Nhưng chỉ sợ lần này người kia gặp xui xẻo rồi.
Thắng tiền của Vương tộc chính là đánh vào mặt bọn họ”.
“Nghe nói Tào Trí rất độc ác, làm việc ngang ngược”.
“Em phải cẩn thận đấy.
Bây giờ nhà họ Tôn đi theo Tào Trí, hai mươi tỷ kia coi như mất rồi.
Em cũng đừng nhớ mong nữa”.
“Chúng ta không đấu lại được người có khả năng trở thành chủ của Vương tộc đâu”.
Dương Chấn đã hiểu kha khá về người phụ trách club Hoàng Kim, cười nói: “Anh yên tâm, em biết chừng mực!”
“Có chừng mực là được.
Nếu gặp phải rắc rối nhớ gọi cho anh.
Anh nhất định sẽ giúp em!”
Long Đằng hứa hẹn.
“Được, nếu cần em sẽ gọi cho anh!”
Dương Chấn cười nói.
Sau khi cúp máy, Dương Chấn sa sầm mặt.
Anh không phải kẻ ngu.
Bề ngoài Long Đằng gọi tới để giải thích nhà họ Tôn muốn quỵt nợ nhưng thực chất là truyền tin club Hoàng Kim đổi chủ cho anh.
Nếu là người của gia tộc khác có thể không biết người thắng mười tỷ của club Hoàng Kim là anh, nhưng Long Đằng chắc chắn sẽ biết.
Ngoài miệng Long Đằng khuyên anh đừng đối đầu với nhà họ Tào nhưng kỳ thực là đang cố tình khích bác anh.
“Cậu Chấn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lạc Khải thấy sắc mặt Dương Chấn khó coi bèn hỏi.
“Gọi Tôn Húc cho tôi!”
Dương Chấn nói.
Lạc Khải vội vàng tìm kiếm số điện thoại của Tôn Húc, gọi được liền đưa cho anh.
“Ai đấy?”
Dương Chấn nhận điện thoại từ tay Lạc Khải xong, Tôn Húc kiêu căng hỏi.
“Ông chủ Tôn định khi nào mới chuyển hai mươi tỷ cho tôi?”
Dương Chấn đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy giọng của anh, Tôn Húc lập tức căng thẳng.
Dương Chấn nghe thấy nhịp thở của ông ta trở nên hỗn loạn.
Tôn Húc cười lạnh một tiếng: “Cậu Chấn nói gì thế? Hai mươi tỷ nào? Tôi không biết đâu!”
“Phải rồi, quên báo cho cậu biết, từ hôm nay nhà họ Tôn chính là chi nhánh của Vương tộc họ Tào ở Yến Đô.
Mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về nhà họ Tào”.
Giọng điệu của Tôn Húc cực kỳ phách lối, sợ Dương Chấn không biết Vương tộc họ Tào còn cố ý giải thích: “Nhà họ Tào cũng là một trong bốn Vương tộc của Chiêu Châu”.
“Người được phái tới Yến Đô phụ trách club Hoàng Kim hiện tại là người thừa kế nhánh ba của nhà họ Tào, Tào Trí”.
“Từ giờ trở đi, tôi chính là người của cậu chủ Tào.
Nhà họ Tôn không thèm vị trí trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô nữa, ai thích thì lấy đi”.
Dương Chấn cũng không bất ngờ.
Trước giờ Tôn Húc vẫn luôn là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy.
Lúc trưa bị Dương Chấn dạy dỗ, phải bồi thường hai mươi tỷ rồi cút khỏi Yến Đô, bây giờ có chỗ dựa lớn hơn là nhà họ Tào, ông ta rất muốn khoe khoang.
“Nói xong chưa?”
Dương Chấn chờ Tôn Húc nói dứt lời mới hỏi.
Tôn Húc cười đáp: “Nói xong rồi, cậu Chấn còn gì muốn nói không?”
“Ông chủ Long bảo trước khi mặt trời lặn ông phải bồi thường cho tôi hai mươi tỷ, chỉ còn khoảng mười phút nữa thôi”.
Dương Chấn lạnh giọng nói: “Trước khi mặt trời lặn, nếu tôi chưa nhận được hai mươi tỷ chỉ đành tự mình tới tìm ông chủ Tôn đòi tiền”.
“Nhưng mà quá hạn phải tính thêm lãi đấy”.
Dứt lời, Dương Chấn không thèm đợi Tôn Húc lên tiếng đã cúp máy.
Dương Chấn dứt khoát cúp máy.
Lạc Khải chứng kiến không khỏi khiếp sợ.
Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh, cũng rất giàu, tiện tay lấy một tấm thẻ đen của ngân hàng Thế Giới cũng có được hạn mức chục tỷ.
Nhưng ông ta không ngờ Dương Chấn nói chuyện với chủ nhà họ Tôn không thèm nể mặt, vừa gọi đã đòi đối phương trả hai mươi tỷ tiền bồi thường.
Dường như Dương Chấn định đi tìm Tôn Húc nếu ông ta không gửi hai mươi tỷ cho tập đoàn Nhạn Chấn trong vòng mười phút trước khi mặt trời lặn.
Nghĩ vậy, Lạc Khải cảm thấy lòng mình căng thẳng.
“Chủ tịch, nếu ông chủ Tôn vẫn không chịu chuyển khoản hai mươi tỷ, cậu thực sự sẽ đi tìm ông ta sao?”
Lạc Khải không nhịn được dè dặt hỏi..