Chàng Rể Chiến Thần


“Cậu chủ Tào, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Tôn Húc khúm núm nói: “Cậu chủ Tào tới thăm là vinh hạnh của nhà họ Tôn, mời cậu vào!”
Người tới chính là Tào Trí, người thừa kế nhánh ba nhà họ Tào.

Tào Trí khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc toàn hàng hiệu, chiếc Rolex đang đeo cũng là bản sưu tập trị giá chục triệu.

Trên gương mặt trẻ tuổi tràn đầy kiêu ngạo.

“Một thằng ranh con cũng giải quyết không xong, ông đúng là đồ ăn hại!”
Tào Trí lạnh lùng nhìn Tôn Húc, xem thường trắng trợn.

Tôn Húc cúi đầu khom lưng nói: “Cậu chủ Tào dạy rất phải.

Cả nhà họ Tôn chúng tôi đều là lũ ăn hại.

Nếu hôm nay cậu chủ Tào không tới, chỉ e nhà họ Tào sẽ bị xóa sổ”.

“Đừng phí lời nữa.

Bao giờ thằng nhóc Dương Chấn kia mới xuất hiện?”
Tào Trí lạnh lùng hỏi.

Tôn Húc vội đáp: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ cậu ta đang trên đường rồi.

Chắc chắn trong vòng hai mươi phút nữa cậu ta sẽ tới đây”.

“Được, tôi sẽ đợi hai mươi phút!”
Tào Trí hống hách đi thẳng vào trong.

Sau lưng hắn ta là một người trung niên theo sát như hình với bóng, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt.

Tôn Húc không dám tới gần, dường như chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức mất mạng.

“Cậu chủ Tào, tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi và ký tên rồi, chỉ cần cậu ký vào, toàn bộ nhà họ Tôn đều sẽ thuộc về cậu”.

Tôn Húc cung kính đưa cho Tào Trí một bản hợp đồng.

Tào Trí tiện tay ném hợp đồng cho luật sư của mình.

Luật sư đọc một lượt rồi đưa cho hắn ta: “Cậu chủ Tào, không có vấn đề!”
“Coi như ông biết điều!”
Lúc này Tào Trí mới nở nụ cười: “Từ nay về sau nhà họ Tôn chính là gia tộc phụ thuộc của riêng tôi”.

“Nếu tôi có thể trở thành Tào Vương đời tiếp theo, nhà họ Tôn sẽ lập công đầu!”
Nghe vậy, Tôn Húc mừng rỡ vội vàng nói: “Cảm ơn cậu chủ Tào!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi.

Lạc Khải gọi điện thoại cho Dương Chấn: “Chủ tịch, nhà họ Tôn vẫn không chuyển tiền”.

“Được, tôi biết rồi!”
Dương Chấn không hề bất ngờ, đã đoán được từ trước.

Hai mươi phút sau, Dương Chấn lái xe tới trước cổng của một trang viên rộng lớn.

Trên cổng viết ba chữ “nhà họ Tôn”.

“Rầm!”
Dương Chấn búng một cục đá ra ngoài, bảng tên nhà họ Tôn rơi thẳng xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

“Mày là ai? Sao mày dám đập vỡ bảng tên của nhà họ Tôn? Mày muốn chết à?”
Vệ sĩ nhà họ Tôn lập tức xông tới giận dữ quát lớn.

“Cút!”
Dương Chấn hét lên một tiếng, đạp mạnh xuống đất.

“Uỳnh!”
Đám vệ sĩ nhà họ Tôn kinh hãi nhìn thấy mặt đất bị anh giẫm lõm sâu xuống.

Nền đất này được trải bằng đá cẩm thạch tự nhiên, vậy mà lại bị Dương Chấn giẫm nát, thậm chí còn lõm xuống.

Có lẽ sức mạnh này phải giẫm chết được một con sư tử.

“Nhà họ Tôn đang có khách quý, mày không thể xông vào!”
Lại có thêm mấy gã vệ sĩ vọt ra bao vây Dương Chấn, gã cầm đầu nghiến răng nói.

Ông chủ vừa ra lệnh cho bọn họ phải liều chết giữ cửa, không được để bất kỳ ai quấy rầy ông ta tiếp đón khách quý.

Dương Chấn tới một mình, bọn họ đương nhiên không thể cho anh vào.

Dương Chấn híp mắt lại: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Dứt lời, anh đã biến mất ngay tại chỗ.

“Bịch bịch bịch!”.

Tiên Hiệp Hay
Đám vệ sĩ chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay.

Dương Chấn không thèm nhìn bọn họ, chắp tay cất bước đi vào nhà họ Tôn.

“Bị tấn công rồi!’
“Có người xông vào!”
Tiếng chuông cảnh báo vang vọng khắp trang viên rộng lớn.

Vô số vệ sĩ mặc đồng phục vọt ra từ bốn phương tám hướng ngăn cản Dương Chấn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui