Ba tay súng bắn tỉa kia vẫn luôn nhắm vào đầu anh nhưng anh lại như không phát hiện ra, chắp tay sau lưng nhanh chân bước tới.
“Số hai! Số ba! Số một không thể khóa chặt mục tiêu!”
“Số một! Số ba! Số hai cũng không thể khóa chặt mục tiêu!”
“Số một! Số hai! Số ba cũng không thể khóa chặt mục tiêu!”
Ba tay súng bắn tỉa ở ba hướng khác nhau âm thầm báo cáo vào bộ đàm, ai cũng vô cùng kinh hãi.
Rõ ràng Dương Chấn chỉ nhàn nhã bước đi nhưng lần nào cũng né tránh được chấm đỏ của súng bắn tỉa.
Vốn là điều kiện bắn tỉa tốt nhất, từ lúc Dương Chấn cất bước đã không thể nhắm chuẩn mục tiêu được nữa.
Bấy giờ bọn họ mới ý thức được, gặp phải cao thủ rồi.
Bên trong biệt thự, Tôn Húc cũng biết được chuyện xảy ra bên ngoài.
Khi biết tay súng áo trắng chĩa súng vào đầu Dương Chấn lại bị anh bẻ gãy hai tay, ông ta sợ ngây người.
Sau đó Dương Chấn khiến ba tay súng bắn tỉa siêu giỏi không thể khóa chặt mục tiêu, ông ta càng hoảng loạn.
“Cậu chủ Tào! Cậu ta tới rồi! Cậu ta sẽ giết tôi mất! Cậu nhất định phải cứu tôi đấy!”
“Cậu ta có thể tránh cả súng đạn, ba tay súng bắn tỉa cũng không làm gì được”.
“Cậu ta không phải người, thực sự không phải người.
Nếu cậu ta vào đây, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết.
Cậu chủ Tào, chúng ta mau trốn đi!”
Thấy Dương Chấn sắp xông vào biệt thự, Tôn Húc sợ sệt quỳ dưới chân Tào Trí đau khổ cầu xin.
Tào Trí nhíu mày, lạnh giọng nói: “Còn chưa nhìn thấy người ông đã sợ mất mật rồi à?”
“Tôn Húc, ông quá nhát gan, tôi rất thất vọng!”
Nghe thấy thế, Tôn Húc run lên, giật mình nhớ ra người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào vẫn đang ở đây.
Tào Trí cũng dẫn theo hai cao thủ nhà họ Tào.
Có lẽ Dương Chấn không đánh lại họ đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Tôn Húc mới thở phào một hơi.
Nhưng chuyện vừa xảy ra ở ngoài trang viên đã khiến ông ta quá khiếp sợ, dù có Tào Trí che chở vẫn không hết sợ hãi.
“Cậu chủ Tào, Dương Chấn thực sự rất mạnh, chúng ta phải cẩn thận!”
Tôn Húc bình tĩnh lại, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Tào Trí nở nụ cười nghiền ngẫm: “Biểu hiện vừa rồi của cậu ta rất đáng kinh ngạc, nhưng có mạnh đến đâu cũng sẽ phải cúi đầu trước mặt tôi!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa biệt thự đổ sập xuống.
Dương Chấn tới rồi!
Tôn Húc kinh hãi toát mồ hôi lạnh, Tào Trí vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa, ung dung lắc nhẹ một ly rượu vang đắt đỏ trong tay.
“Ranh con, tao đợi mày lâu lắm rồi!”
Tào Trí cười híp mắt nói, hứng thú nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn thấy hắn ta không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo hống hách.
Sau lưng hắn ta có hai tên vệ sĩ mặc áo đen đang nhìn anh chằm chằm.
Dương Chấn lạnh nhạt nhìn Tào Trí, không thèm quan tâm quay sang nhìn Tôn Húc.
Tôn Húc không khỏi run bần bần, ánh mắt trốn tránh.
“Ông chủ Tôn nợ tôi hai mươi tỷ, ông định quỵt nợ à?”
Dương Chấn híp mắt hỏi.
Vừa nói anh vừa ngồi xuống ghế sofa đối diện Tào Trí.
Anh tự nhiên như ở nhà mình, lấy một chiếc ly bên cạnh rót đầy rượu từ chai Lafite đã mở nắp.
Anh nhấp thử một ngụm, cau mày nói: “Hương vị không đủ thuần khiết, chắc chắn đã ủ rượu vào mùa mưa to”.
Thấy bộ dạng bình thản của Dương Chấn, Tôn Húc thấy chân mình nhũn ra.
Nếu không có Tào Trí, có lẽ ông ta đã ngồi bệt xuống đất.
“Ranh con, rượu của tao quý lắm đấy, mày dám uống sao?”, Tào Trí cười híp mắt hỏi, ánh mắt khát máu.
Dương Chấn lạnh lùng nhìn Tào Trí, lấy một đồng xu trong túi ném xuống chân hắn ta.
“Keng”, đồng tiền rơi xuống đất, lăn một vòng về dưới chân Tào Trí..