Còn Tào Trí lại thản nhiên như không hề quan trọng Dương Chấn có đồng ý hay không.
“Tôn Húc, ông nghĩ nếu tôi đồng ý, ông sẽ có kết cục gì?”
Dương Chấn cũng không lập tức trả lời, quay sang hỏi Tôn Húc.
Sắc mặt ông ta lập tức cứng đờ.
Dương Chấn đang ám chỉ nếu anh đồng ý, ông ta sẽ rất thảm.
“Tôi là người của cậu chủ Tào.
Nếu cậu đồng ý thì cậu cũng là người của cậu chủ Tào.
Vậy thì chúng ta sẽ là anh em cùng hội cùng thuyền”.
Tôn Húc cười gượng: “Chẳng lẽ cậu Chấn là người lòng dạ hẹp hỏi, vì chút thù oán vẫn muốn giết tôi sao?”
“Tôi nghĩ nếu cậu giết tôi, nhất định cậu chủ Tào sẽ không vui!”
Tôn Húc dè dặt liếc nhìn Tào Trí rồi nói tiếp: “Tôi là chủ nhà họ Tôn, hiểu rõ nhà họ Tôn nhất.
Không có tôi e là nhà họ Tôn khó đấu lại được bảy gia tộc kia”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn Tào Trí.
Nhưng Tào Trí không thèm để ý, chỉ khẽ lắc ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm như rất hứng thú.
Thấy vậy, Dương Chấn coi trọng hắn ta hơn trước.
Tào Trí cũng chỉ mới ba mươi tuổi, là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, bình tĩnh trầm ổn.
Người như hắn ta có tư cách để thừa kế cả Vương tộc họ Tào.
“Dương Chấn, cậu chủ Tào đang đợi cậu trả lời đấy.
Cậu sẽ không khiến cậu chủ Tào thất vọng chứ?”
Tôn Húc cười hỏi.
Dương Chấn mỉm cười cầm hợp đồng đã ký xong.
Tiện tay lật vài trang đọc thử, đúng là hợp đồng chuyển nhượng sản nghiệp của nhà họ Tôn cho Tào Trí.
Dương Chấn liếc nhìn Tôn Húc: “Ông chủ Tôn thật quyết đoán.
Để có thể tiếp tục ở lại Yến Đô không ngại trả giá lớn như vậy để dựa vào anh Tào”.
Tôn Húc hốt hoảng, vẻ mặt mất tự nhiên: “Cậu đừng châm ngòi ly gián.
Tôi tặng sản nghiệp nhà họ Tào cho cậu chủ Tào là vì tin tưởng, ủng hộ cậu ấy”.
“Vậy sao?”
Dương Chấn bật cười hỏi Tào Trí: “Nếu tôi nói đồng ý đi theo anh Tào, nhưng tôi muốn mạng của Tôn Húc, anh Tào có cho không?”
Tôn Húc giật mình mặt mũi tái mét.
Đây là điều ông ta sợ nhất.
Ông ta cũng biết giữa mình và Dương Chấn, chắc chắn Tào Trí sẽ chọn Dương Chấn.
Rất nhiều người có thể quản lý gia tộc, nhưng người vừa có năng lực vừa giỏi võ như Dương Chấn lại không nhiều.
Nếu ông ta là Tào Trí cũng sẽ biết nên chọn thế nào.
“Cậu đừng hòng chia rẽ chúng tôi.
Tôi đã tặng cậu chủ Tào cả nhà họ Tôn, cậu ấy sẽ không vứt bỏ tôi!”
Tôn Húc kích động gào lên, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.
Tôn Húc như một tên hề nhảy nhót, dù ông ta nói gì cũng không ai để ý.
Lúc này rốt cuộc Tào Trí cũng đặt ly đế cao xuống nhìn Dương Chấn.
“Tuy tao biết mày đang chia rẽ bọn tao, nhưng tao không thèm để ý.
Dù mày có thật sự thành công thì đã sao?”
Tào Trí vênh váo nói: “Mày hỏi thử xem, Tôn Húc dám làm gì?”
“Cho nên, mày đúng là không thông minh khi giở trò vặt trước mặt tao”.
Nghe Tào Trí nói vậy, Tôn Húc mới thở phào một hơi.
Nhưng Tào Trí vẫn còn chưa nói cho Dương Chấn biết, rốt cuộc hắn ta có bằng lòng lấy cái chết của Tôn Húc để đổi lại sự quy thuận của Dương Chấn hay không, vì vậy ông ta vẫn rất hồi hộp.
“Tao chắc chắn với mày một điều, chỉ cần mày đồng ý thần phục tao, đừng nói là giết Tôn Húc, dù tặng cả nhà họ Tôn cho mày cũng chẳng sao”.
Tào Trí cười nói.
Ầm!
Tôn Húc chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, mặt dại ra.
Vì muốn Dương Chấn quy thuận mình, Tào Trí thật sự bằng lòng giết Tôn Húc.
Thậm chí còn muốn đưa cả nhà họ Tôn cho Dương Chấn.
Ngay cả Dương Chấn cũng vô cùng ngạc nhiên.
Anh biết Tào Trí có thể phát hiện được là anh cố tình gây xích mích ly gián, nhưng anh không ngờ đối phương lại nói thẳng ruột ngựa trước mặt Tôn Húc như vậy.
Dù sao nhà họ Tôn cũng là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, sản nghiệp của bọn họ ít nhất cũng mấy trăm tỷ trở lên.
Sợ là ngay cả Tào Trí cũng không thể kiểm soát được khối tài sản hàng trăm tỷ, đúng không?
Nhưng lúc này, hắn ta lại bằng lòng chắp tay nhường ra tài sản mấy trăm tỷ này cho Dương Chấn chỉ để anh quy thuận hắn ta.
Điều này khiến Dương Chấn khá là xem trọng Tào Trí.
Hắn ta hoàn toàn khác xa Tiết Khải nhà họ Tiết..