Chàng Rể Chiến Thần


“Lại qua một phút, bây giờ nhà họ Tôn nợ tôi sáu chục tỷ”.

Dương Chấn hờ hững nhìn đồng hồ nói.

“Thằng nhóc, mày thật sự xem tao không tồn tại sao?”
“Ầm”, Tào Trí đấm mạnh lên bàn trà, cú đấm mạnh đến nỗi mặt bàn trà bằng gỗ gụ cứng chắc cũng để lại dấu nắm tay.

Không ngờ Tào Trí này cũng biết võ.

“Sao thế? Chẳng lẽ anh Tào muốn trả nợ thay nhà họ Tôn sao?”
Dương Chấn cười hờ hững.

“Nếu mày muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Tào Trí hoàn toàn bị chọc giận, vung tay lên, hai tên vệ sĩ sau lưng lập tức đánh về phía Dương Chấn.

“Ầm!”
Dương Chấn đạp lên bàn trà bằng gỗ gụ, ầm một tiếng, bàn trà bay thẳng lên không trung.

“Ầm ầm!”
Sau khi bàn trà bằng gỗ gụ mấy trăm cân bay lơ lửng trên không thì nặng nề ngã xuống đất, đập lên người hai tên vệ sĩ nhà họ Tào kia.

Sắc mặt Tào Trí lập tức thay đổi.


Hắn ta biết Dương Chấn rất mạnh, nhưng không ngờ, chỉ một cú đá bay bàn trà bằng gỗ gụ lại có thể đánh bay hai cao thủ nhà họ Tào bên cạnh hắn ta.

Tôn Húc sửng sốt nhìn hai tên vệ sĩ nhà họ Tào bị bàn trà đánh bay nôn ra máu.

“Bốp!”
Trong chớp mắt, Dương Chấn đã xuất hiện trước mặt Tào Trí, vung tay lên tát vào mặt hắn ta.

“Muốn tôi quy thuận?”
“Bốp!”
“Không quy thuận sẽ giết chết tôi?”
“Bốp!”
“Anh là cái thá gì mà dám vênh váo trước mặt tôi?”
Dương Chấn tát liên tiếp năm, sáu cái vào mặt Tào Trí.

Hắn ta bị tát đến ngu người.

Hắn ta đường đường là người thừa kế nhánh ba nhà họ Tào, là một trong những nhân vật đứng đầu của Vương tộc họ Tào trong tương lai, thế mà lại có người dám tát vào mặt hắn ta?
“Dương Chấn, tao muốn giết mày!”
Tào Trí nổi giận rống lên, sau đó vung tay lên muốn tát mặt Dương Chấn.

“Bốp!”
Chỉ là hắn ta chưa kịp đụng tới Dương Chấn, đã bị anh đạp một cước nôn máu, bay ngược ra ngoài.

“Lại qua ba phút, số nợ ông thiếu tôi tăng thêm ba mươi tỷ nữa.


Tôi tính chẵn cho ông một trăm tỷ.

Ông chủ Tôn dự định lúc nào trả đây?”
Sau khi Dương Chấn đánh bay Tào Trí lại làm như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt trêu tức đòi nợ Tôn Húc.

Tôn Húc ngây ra như phỗng.

Cậu chủ Tào đến từ Vương tộc ngồi tít trên cao lại bị Dương Chấn tát vào mặt, đã vậy còn bị đạp nôn máu bay ra ngoài.

“Dương Chấn, sao cậu dám đánh cậu chủ Tào?”
“Cậu ấy là người thừa kế của nhánh ba trong nhà họ Tào, tương lai sẽ là người nắm quyền của nhánh ba đấy”.

“Cậu dám đụng đến cậu ấy, chính là đụng đến Vương tộc họ Tào.

Cậu có biết Vương tộc họ Tào đại diện cho cái gì không?”
Tôn Húc hỏi dồn dập.

Bởi vì sợ hãi nên sắc mặt ông ta trở nên méo mó.

Dương Chấn dửng dưng nói: “Tôi chẳng cần biết anh ta là ai, cản tôi đòi nợ là không được!”
“Nếu ông tiếp tục lãng phí thời gian, tiền bồi thường sẽ tiếp tục tăng lên, mỗi phút là mười tỷ đấy”.

“Nếu ông không vội tôi cũng chẳng gấp, ông cứ việc câu giờ đi, thử xem cậu chủ Tào này có bảo vệ được ông không?”
Dương Chấn lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, nhưng lại khiến Tôn Húc thấy sởn tóc gáy.

“Tôi không có trăm tỷ, nhiều lắm chỉ được năm mươi tỷ mà thôi!”
Tôn Húc giận dữ nói.

Mặc dù ông ta không muốn đưa tiền, nhưng khí thế của Dương Chấn quá mạnh, ngay cả Tào Trí mà Dương Chấn còn dám đánh huống chi là ông ta?
Nhưng năm mươi tỷ quả thật là hạn mức lớn nhất ông ta có thể lấy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận