Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn thờ ơ hỏi, giọng điệu không mặn không nhạt, không mang sự nhiệt tình như Hạ Hà mong đợi.

Hạ Hà chợt cảm thấy hơi chạnh lòng.

Nhưng ngay sau đó, cô ta liền nở nụ cười: “Dương Chấn, tôi vừa xuống máy bay Yến Đô một giờ trước.

Lần này tôi đến đây là để trả tiền cho anh”.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói dối anh.

Thực ra tôi khá ổn, không cần anh giúp đỡ gì cả.

Chỉ là tôi không nói như vậy, sợ rằng anh sẽ không đến”.

Sau khi nghe Hạ Hà nói xong, trong lòng Dương Chấn đột nhiên có chút áy náy.

Hóa ra cô gái này đến Yến Đô là tìm mình để trả tiền.

Đương nhiên Dương Chấn biết Hạ Hà định trả tiền gì.

Dương Chấn đã âm thầm giúp đỡ mẹ của Hạ Hà, anh còn thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu, giúp giảm bớt gánh nặng rất lớn cho Hạ Hà.

Sau khi Hạ Hà biết rằng Dương Chấn giúp đỡ mình, cô ta đã hứa sau này sẽ trả lại tiền cho Dương Chấn.

“Tôi thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu chỉ là để giúp đỡ nhiều người phụ nữ giống như mẹ của cô hơn.

Cô không cần phải cảm thấy rằng mình nợ tôi bất cứ điều gì”.

Dương Chấn chân thành nói: “Tôi thực sự muốn nói lời cảm ơn, và lẽ ra phải là tôi cảm ơn cô mới đúng.

Lúc trước nếu không có cô, Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ bị tổn thương”.

Hạ Hà bất lực nói: “Tôi đã biết là anh sẽ nói như vậy mà”.

Nói rồi cô ta nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay Dương Chấn: “Dù sao thì đúng là nhờ có sự giúp đỡ của anh nên mẹ tôi mới vượt qua được”.

“Mẹ tôi vẫn luôn nói là phải cảm ơn anh đàng hoàng, chỉ là vẫn luôn không liên lạc được với anh”.

“Trong thẻ này cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có một triệu tệ thôi, xem như là tôi đã trả tiền cho anh rồi nhé!”
Dương Chấn cảm thấy bất ngờ, anh không ngờ rằng Hạ Hà nửa năm trước vẫn đang phải kiêm một số công việc để lo chi phí điều trị cho mẹ mình giờ vừa vung tay là chi hẳn một triệu tệ.

Một triệu tệ không là gì đối với anh, nhưng đối với gia đình của Hạ Hà, đó là một con số không nhỏ.

“Hạ Hà, tôi đã nói rồi, cô đừng khách sáo như vậy.

Cô như thế này là không coi tôi là bạn rồi”.

Dương Chấn vội vàng trả lại thẻ ngân hàng cho Hạ Hà, nghiêm mặt nói: “Nếu cô thật sự muốn trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, sau này chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”.

Hạ Hà đang muốn tiếp tục nhét lại chiếc thẻ ngân hàng vào tay Dương Chấn, nghe thấy Dương Chấn nói vậy liền vội vàng lấy lại chiếc thẻ ngân hàng.

“Dương Chấn, anh như thế sẽ khiến tôi có cảm giác nợ anh quá nhiều”.

Hạ Hà chua xót nói: “Trước đây tôi không có tiền, giờ khó khăn lắm mới có tiền mà anh lại không chấp nhận tôi trả tiền cho anh”.

Dương Chấn nở nụ cười: “Cô biết mà, giúp đỡ cô và mẹ cô đối với tôi mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi”.

“Thôi được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.

Tôi không muốn mất đi người bạn duy nhất là anh đâu”.

Hạ Hà cất thẻ ngân hàng vào trong túi, cười nói: “Tôi trả tiền thì anh không lấy, vậy tôi mời anh một ly rượu, chắc là anh không từ chối chứ?”
Dương Chấn cười nói: “Tôi không uống rượu, tôi lấy trà thay rượu có được không?”
“Thế thì còn gì bằng, tôi cũng uống trà”.

Hạ Hà cũng cười nói.

Vừa nói chuyện, hai người vừa bước vào trong quán bar Hồng Nhan.

Hai người tìm đại một chỗ ở trong góc, gọi một bình trà Long Tỉnh Tây Hồ loại thượng hạng.

“Tại sao đột nhiên cô lại tới Yến Đô? Chắc không phải chỉ là tìm tôi để trả tiền đấy chứ?”
Dương Chấn cầm ấm trà lên, rót hai chén trà, đưa cho Hạ Hà một chén và hỏi.

Hạ Hà cười một cách miễn cưỡng, cô ta nâng tách trà lên, chạm với Dương Chấn, nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ làm việc ở Yến Đô”.

“Không hài lòng với công việc mới à?”, Dương Chấn hỏi.

“Không phải tôi không hài lòng mà là tôi hơi cảm tính thôi.

Nửa năm trước tôi còn phải chạy vạy khắp nơi vì chi phí điều trị mấy trăm nghìn tệ của mẹ tôi.

Không ngờ mới chỉ nửa năm mà quỹ đạo sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn rồi”.

Hạ Hà đầy vẻ xúc động, có vẻ như cô ta không quen lắm với sự khác biệt về cuộc sống hiện tại và trước đây.

“Trên đời này, không có nhiều người thực sự được làm những gì mình thích”.

Dương Chấn cười nói: “Ngay cả người học thạc sĩ hay tiến sĩ, hầu hết các công việc họ tìm kiếm sau khi tốt nghiệp đều không liên quan đến chuyên ngành của họ”.

Mặc dù không biết công việc hiện tại của Hạ Hà là gì, nhưng anh đại khái có thể đoán được chắc hẳn Hạ Hà rất bất mãn với công việc, nhưng đành phải chấp nhận.

Chỉ trong sáu tháng đã có thể tìm được công việc kiếm được cả triệu tệ, đó thực sự không phải là một công việc dễ dàng.

“Tiêu Tiêu vẫn ổn chứ? Lâu lắm rồi không gặp, đột nhiên thấy nhớ nhớ cô bé”.

Hạ Hà có vẻ không muốn nói thêm về công việc, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui