Hạ Hà tái mặt, vô thức nhắm mắt lại, đã làm lớn chuyện rồi, bây giờ cô ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Dương Chấn thôi.
“Binh binh binh!”
Hạ Hà bị Dương Chấn kéo đi, cô ta cảm thấy cơ thể mình di chuyển mà không thể kiểm soát được, bên tai vang lên những tiếng va đập.
Ngay sau đó, bước chân của cô ta đã ổn định trở lại.
Cô ta thận trọng mở mắt ra và bàng hoàng phát hiện lúc này bảy tám nhân viên bảo vệ vừa đứng trước mặt đều đã ngã xuống đất.
Các khách hàng trong quán lần lượt mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được, như thể họ đã nhìn thấy những điều khủng khiếp.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do người đàn ông trước mặt làm sao?
Anh ấy mạnh như thế ư?
Mình vừa mới nhắm mắt được mười giây thì anh ấy đã hạ gục bảy tám nhân viên bảo vệ?
Một cảm giác an toàn mạnh mẽ ập đến, dường như chỉ cần người đàn ông này ở đây thì không ai dám bắt nạt cô ta.
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Hạ Hà.
“Cậu chủ Tào, bây giờ tôi có thể rời đi được chưa?”
Dương Chấn nhìn Tào Khánh cười hỏi.
Vẻ mặt Tào Khánh rất khó coi, hắn nheo mắt nói: “Bảo sao lại dám chống đối tao, hóa ra là con nhà võ”.
“Chỉ là mày cầm tiền của tao mà lại không nghe lời, mày thực sự coi tao là người tiêu tiền như rác hay sao?”
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, để lại người phụ nữ của mày, sau đó cầm tiền biến đi, tao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Dương Chấn hỏi: “Lỗ tai của cậu có vấn đề sao? Tôi nhớ mình vừa nói là tôi muốn lấy tiền của cậu nhưng tôi cũng phải mang người phụ nữ của mình đi cơ mà”.
“Xem ra không thể thương lượng được nữa rồi”.
Tào Khánh vỗ tay: “Nếu đã như vậy, tao chỉ có thể đánh gãy tay chân của mày trước, tiền và phụ nữ đều phải để lại đây hết cho tao”.
Khi hắn vỗ tay, vài gã đàn ông vạm vỡ lao ra.
“Thu dọn hiện trường, những người không liên quan cút hết đi!”
Tào Khánh nhìn lướt qua đám người đang xem rồi lớn tiếng nói.
Họ vốn định tiếp tục xem náo nhiệt, nhưng sau khi thấy nhiều người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, họ liền biết rằng tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra ở quán bar Hồng Nhan, ai nấy đều vội vã rời đi.
Ngay sau đó, quán bar chẳng còn ai ngoại trừ Dương Chấn, Hạ Hà và đám người Tào Khánh.
Hạ Hà suýt chút nữa đã khóc, cô ta đâu đã từng nhìn thấy một trận chiến như vậy bao giờ?
“Dương Chấn, anh mau trả lại thẻ ngân hàng cho anh ta đi, chúng ta rời khỏi đây, được không?”, Hạ Hà thuyết phục.
Không phải cô ta không tin Dương Chấn, mà là người bên phía Tào Khánh quá đông, cô ta thực sự sợ hãi và lo lắng Dương Chấn sẽ bị liên lụy.
“Đừng lo, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”, Dương Chấn dịu dàng an ủi.
“Nhưng…”
Hạ Hà muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng bị Dương Chấn cắt ngang: “Hãy tin anh!”
Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng Hạ Hà liền bình tĩnh lại.
“Ranh con, mày thật là to gan, dám gây chuyện trong quán bar Hồng Nhan của tao, mày muốn chết phải không?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh Tào Khánh trừng mắt nhìn Dương Chấn rồi chất vấn.
Rõ ràng, ông ta chính là chủ quán bar và có quan hệ rất tốt với Tào Khánh.
“Kẻ gây rối là người đang đứng ở bên cạnh ông thì đúng hơn?”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Lúc cậu ta muốn cướp người phụ nữ của tôi đi, sao không thấy ông ra mặt chủ trì lẽ phải?”
“Ranh con, ở địa bàn của tao thì phải nghe theo lời tao!”
Chủ quán bar nói với vẻ mặt hung dữ: “Bây giờ mày lập tức quỳ xuống xin lỗi, sau đó dâng con đàn bà của mày cho cậu chủ Tào.
Nếu không hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi quán bar Hồng Nhan này!”
“Ông nghĩ cho kỹ vào, nếu giờ không để tôi đi, lát nữa muốn bảo tôi đi, tôi cũng không đi đâu đấy!”
Dương Chấn nheo mắt cười nói.
Chủ quán bar rất tức giận, xua tay: “Xử nó cho tao!”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ phía sau trực tiếp lao về phía Dương Chấn.
Những nhân viên bảo vệ trói gà không chặt trước đó đương nhiên không thể so sánh được với những gã đàn ông vạm vỡ này..