Dương Chấn chính là ân nhân cứu mạng của mẹ cô ta, nếu Dương Chấn không âm thầm giúp đỡ, không giúp mẹ cô ta tìm Ngải Lâm, một bác sĩ nổi tiếng quốc tế để giúp thực hiện ca phẫu thuật thì chưa chắc mẹ cô ta đã gượng được đến bây giờ.
Khi Hạ Hà đang đấu tranh nội tâm, thậm chí đã muốn thỏa hiệp để đổi lấy sự an toàn của Dương Chấn, thì Dương Chấn đột nhiên nắm lấy tay cô ta.
“Hạ Hà, nói nhiều với loại rác rưởi như thế làm gì?”
Dương Chấn bình tĩnh nói: “Em cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù là Thiên Vương đến đây cũng không làm gì được anh đâu!”
“Dương Chấn, anh đừng gắng gượng quá được không?”
Mặc dù trong lòng Hạ Hà hơi cảm động vì Dương Chấn đã luôn bảo vệ mình, nhưng cô ta cũng hơi tức giận: “Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Anh nên trả lại tiền cho anh ta trước rồi chúng ta nói chuyện có được không?”
Nhìn thấy Hạ Hà sắp khóc, Dương Chấn đột nhiên cảm thấy mềm lòng, không nhẫn tâm để cô ta phải sợ hãi vì mình.
“Được rồi, anh hứa với em!”
Dương Chấn gật đầu, sau đó lấy thẻ ngân hàng của Tào Khánh ra, ném lên trên bàn ở bên cạnh và lạnh lùng nói: “Trả lại tiền cho anh đấy, từ nay giữa hai chúng ta coi như không ai nợ ai, thế nào?”
Không phải Dương Chấn tỏ ra yếu đuối, mà vì cuộc sống của Hạ Hà rất đơn giản, hôm nay Dương Chấn ra tay đánh người đã khiến Hạ Hà vô cùng sợ hãi.
Anh không muốn để Hạ Hà nhìn thấy nhiều nỗi u ám hơn.
Thấy Dương Chấn lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, sắc mặt Hạ Hà mới dịu đi một chút, cô ta nhìn Tào Khánh nói: “Anh Tào, là tôi không xứng với anh, cảm ơn anh đã yêu mến, anh để chúng tôi đi đi!”
Tào Khánh đột nhiên nở nụ cười: “Các người thật là ngây thơ, thực sự tưởng là trong thẻ của tôi có năm mươi triệu tệ hay sao?”
“Ý anh là gì?”
Sắc mặt Hạ Hà chợt cứng đờ, cô hỏi.
“Trong thẻ lúc trước anh đưa cho em đúng là có tiền, nhưng trong thẻ này thì không”.
Thấy Dương Chấn và Hạ Hà nhún nhường, Tào Khánh chợt cậy mình có chỗ dựa nên không sợ hãi, hắn cười khẩy nói: “Một con đàn bà mà thôi, cho dù tôi có thích đến đâu cũng không đánh đổi bằng năm mươi triệu tệ đâu”.
“Thứ tao muốn không phải năm mươi triệu tệ mà là người phụ nữ của mày.
Không thể không thừa nhận là chúng mày thật ngây thơ đáng yêu”.
Ông chủ quán bar cũng bật cười: “Tôi còn tưởng cậu chủ Tào vì một người phụ nữ mà thực sự bằng lòng chi năm mươi triệu tệ, hóa ra chỉ là một tấm thẻ trống không”.
Khuôn mặt của Hạ Hà càng ngày càng khó coi, cô ta luôn cho rằng Tào Khánh nhất quyết giữ cô ta lại vì Dương Chấn đã lấy đi thẻ ngân hàng năm mươi triệu tệ của hắn.
Hóa ra hoàn toàn không phải lý do đó, mà là vì để giữ cô ta lại thôi.
“Đồ khốn nạn!”
Hạ Hà giận run lên, nhưng cũng không làm gì được Tào Khánh, một người không giỏi ăn nói như cô ta, nói ra ba chữ ‘đồ khốn nạn’ đã là lời nói cay độc nhất rồi.
Dương Chấn chợt híp hai mắt lại, vốn đã định rời đi trong yên bình, không ngờ Tào Khánh lại khiêu khích, thậm chí còn muốn giữ Hạ Hà lại.
“Các người chắc chắn muốn giữ người phụ nữ của tôi lại?”, Dương Chấn đột nhiên hỏi.
Ông chủ quán bar ngạo nghễ nói: “Này nhóc, mày làm màu quá thành nghiện luôn à? Cậu chủ Tào muốn người phụ nữ của mày chính là coi trọng mày.
Nếu mày cứ còn léo nhéo, cho dù cậu chủ Tào muốn tha cho mày, tao cũng không tha cho mày đâu”.
Tào Khánh nhìn Dương Chấn với vẻ đùa cợt, như thể hắn đã quên mất sức chiến đấu mạnh mẽ mà Dương Chấn vừa thể hiện.
Và phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm hai vệ sĩ của nhà họ Tào, điều này khiến Tào Khánh càng cậy thế hống hách hơn.
“Nếu như ông đã thích làm chó săn như vậy thì tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của ông trước”.
.
truyện teen hay
Dương Chấn đột nhiên lên tiếng, giọng nói chùng xuống, giơ chân đá vào ly rượu dưới chân.
“Rầm!”
Chủ quán bar không nhận ra ý tứ trong lời nói của Dương Chấn, chiếc ly bị đá đã đập vào chân ông ta một cách nặng nề.
Với một tiếng ‘rắc’, chân của ông ta bị gãy luôn, ngay lập tức một cảm giác vô cùng đau đớn ập đến.
“Á…”
Tiếng than khóc thảm thiết vang lên khắp cả quán bar Hồng Nhan.
Tào Khánh sững sờ, không ngờ hắn đã nói thân phận của mình cho Dương Chấn rồi mà Dương Chấn vẫn còn dám ra tay.
Ông chủ quán bar ngã trên mặt đất, đau đến mức lăn lộn.
Nỗi đau gãy xương ở bắp chân thực sự là đau thấu tim gan, đau đến mức khiến ông ta chết đi sống lại.
Đồng tử hai vệ sĩ phía sau Tào Khánh đanh lại, họ bất giác tiến lên một bước nhỏ để đảm bảo có thể bảo vệ sự an toàn cho Tào Khánh bất cứ lúc nào.
Dương Chấn vẫn còn cách chủ quán bar hơn chục mét, việc anh có thể đánh gãy bắp chân của chủ quán bar bằng cách tùy tiện đá vào ly rượu cho thấy Dương Chấn là một mối đe dọa lớn..