Chàng Rể Chiến Thần


Tào Trí cả giận nói: “Đánh mày đấy!”
“Bốp bốp bốp!”
Nói xong, hắn ta lại tát thêm vài cái.

Mặt Tào Khánh nhanh chóng sưng vù.

“Tào Trí, đầu anh úng nước à?”
Tào Khánh vội vàng né tránh bàn tay của Tào Trí, giận dữ nói: “Em trai anh bị người ta bắt nạt, anh không tính sổ còn đánh lại em anh hả?”
“Mày câm mồm ngay cho tao!”
Tào Trí tức giận quát: “Còn nói nhảm thêm một câu, mày lập tức cút về gia tộc tao tao!”
Câu nói này có lực sát thương rất mạnh, Tào Khánh lập tức ngậm miệng.

Dương Chấn cười híp mắt nhìn Tào Trí.

Anh biết tại sao hắn ta đánh Tào Khánh.

Bản thân hắn ta cũng từng bị Dương Chấn vả mặt ở nhà họ Tôn, nói gì đến Tào Khánh?

Cho nên dù không cam lòng, hắn ta cũng chỉ có thể tạm thời cúi đầu trước Dương Chấn.

“Sao anh lại xin lỗi thằng đó?”
Tào Khánh sững sờ, không ngờ Tào Trí, người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc lại cúi đầu xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô.

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, chắc chắn Dương Chấn có thân phận đặc biệt nên Tào Trí mới phải cúi đầu.

Nghĩ tới đây, mặt hắn thoắt cái trắng bệch.

Lúc này hắn mới hiểu tại sao vừa rồi Tào Trí lại đánh mình.

Chỉ sợ nếu Tào Trí không làm vậy, Dương Chấn sẽ bắt hắn phải chịu hậu quả nặng hơn.

Dù sao hắn đã tự khoe thân phận nhưng Dương Chấn vẫn đánh gãy chân ông chủ quán bar.

“Người sai đâu phải anh Tào, anh xin lỗi làm gì?”
Dương Chấn cười nói: “Anh không biết vừa nãy em trai anh phách lối lắm đấy, dám bắt người phụ nữ của tôi hầu hạ hắn một đêm, còn đòi đánh tôi tàn phế”.

“Nếu có người uy hiếp anh như vậy, anh có đập chết kẻ đó không?”
Tào Trí bất giác run lên.

Hắn ta biết ý của Dương Chấn là, nếu hắn ta không tỏ ra thành ý thì sẽ không tha cho Tào Khánh.

“Đồ chết tiệt, xin lỗi đi!”
Tào Trí quát Tào Khánh: “Nếu không được cậu Chấn tha thứ, tao đánh gãy chân chó của mày!”
Tào Khánh bị dọa sợ hết hồn.

Tuy đoán được Dương Chấn không đơn giản nhưng hắn vẫn không thể xin lỗi một người trẻ tuổi ở Yến Đô được.

“Anh ơi, nó chỉ là một thằng ranh con ở Yến Đô, có tư cách gì bắt em phải xin lỗi?”
Tào Khánh cả giận nói: “Anh cúi đầu với nó, nhưng em sẽ không cúi đầu trước một thằng ngu ở Yến Đô đâu”.

“Bốp!”
Tào Trí lại tát Tào Khánh, quát tháo: “Xin lỗi!”
Tào Khánh lập tức hoảng loạn.

Dường như Tào Trí rất giận, nếu hắn không xin lỗi có lẽ sẽ bị đánh gãy chân thật.

“Xin lỗi!”
Tào Khánh đi tới nhìn Dương Chấn, cắn răng nói.

“Không có thành ý gì cả”.

Dương Chấn lắc đầu cười.

“Ranh con, mày đừng có quá đáng.

Tao là người của Vương Tộc, xin lỗi mày là phúc tổ ba đời nhà mày.

Mày còn dám đòi hỏi nữa à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui