Chàng Rể Chiến Thần


“Được, hi vọng Anh Chấn có thể giữ lời hứa!”
Anh ta cắn răng nói.

“Mau cút đi! Đừng quấy rầy bạn gái tôi nghỉ ngơi”, Dương Chấn phất tay nói.

Ngô Thiên Hữu vội vàng dẫn vệ sĩ rời đi.

Hạ Hà áy náy nói: “Xin lỗi anh, tôi lại liên lụy anh rồi.

Cảm ơn anh lại giúp tôi thêm lần nữa”.

Dương Chấn vội vàng xua tay: “Đừng nói vậy, tôi cảm ơn cô còn không kịp, cô đúng là thần tài của tôi”.

“Hôm nay mới gặp cô được hai tiếng đã kiếm được mười tỷ tám triệu”.

“Cô cũng có phần.

Cho tôi số tài khoản đi, tôi gửi cô năm tỷ lẻ bốn triệu”.

Nghe Dương Chấn nói vậy, Hạ Hà giật nảy mình.

Đừng nói là năm tỷ, một trăm triệu với cô ta cũng là con số trên trời.

“Đây đều là anh liều mạng có được, tôi sẽ không lấy một đồng”.

Hạ Hà lập tức lắc đầu từ chối.

“Cô giúp tôi kiếm được mà.

Nếu cô không lấy là thiệt lắm đấy”, Dương Chấn nói.

Dù Dương Chấn nói thế nào, Hạ Hà cũng không chịu nhận.

Dương Chấn muốn giúp nhưng cô ta kiên trì như vậy, anh chỉ đành từ bỏ.

“Được rồi, coi như cô gửi tôi số tiền này.

Khi nào cần lấy cứ tìm tôi”.

Dương Chấn chỉ có thể nói như vậy.

Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà đây, cô cũng nghỉ ngơi đi!”
Hạ Hà khẽ gật đầu nói cảm hơn mới tiếc nuối đi vào khách sạn.

Dương Chấn nhìn theo cô ta đi vào rồi mới lên xe, tâm trạng vui vẻ vừa hát vừa lái xe về nhà.

Cùng lúc đó, Ngô Thiên Hữu đã rời đi.

Trong một chiếc Alphard thương vụ, Ngô Thiên Hữu tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lơi nói: “Dám đối đầu với tao, tao không tha cho mày đâu!”
“Cậu chủ, người kia không đơn giản, rất giỏi võ.

Chúng tôi còn không biết cậu ta ra tay thế nào đã bị đánh bay”.

Một gã vệ sĩ dè dặt nói.

Gã còn lại cũng tiếp lời: “Xe cậu ta đi cũng không phải Passat mà là Phaeton đặt làm riêng có kính chống đạn, nghe nói giá thành phải hàng chục triệu”.

Ngô Thiên Hữu vô cùng kinh ngạc.

Anh ta không biết gì về xe, cứ tưởng xe Dương Chấn chỉ là một chiếc Passat hơn hai mươi nghìn, không ngờ lại trị giá hàng chục triệu”.

“Anh chắc không?”
Ngô Thiên Hữu cau mày hỏi.

Vệ sĩ đã chuẩn bị trước, vội vàng mở trang web trên điện thoại giới thiệu chiếc Phaeton đặt làm riêng: “Cậu chủ xem đi, xe của cậu ta chính là chiếc này”.

“Giá khởi điểm 12 triệu 900 nghìn.

Đây còn là phiên bản cấp thấp nhất”.

“Không phải cứ có tiền là mua được loại xe này đâu.

Chỉ những nhân vật có máu mặt được Volkswagen chủ động mời mới có tư cách mua”.

Trong mắt Ngô Thiên Hữu bừng bừng lửa giận, nghiến răng nói: “Anh ta có thân phận đặc biệt thì đã sao? Chị họ tôi là người nhà họ Tôn của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cơ mà”.

“Ở Yến Đô này, ai dám chống đối nhà họ Tôn đều phải chết!”
Sáng hôm sau, Dương Chấn tới tập đoàn Nhạn Chấn.

Lạc Khải đứng trước bàn làm việc, đang báo cáo tài chính cho Dương Chấn.

“Ông cho tôi một bản báo cáo này là được, không cần phải nói lại từng chữ đâu”.

Dương Chấn chỉ nghe vài câu rồi chỉ vào sofa trước bàn làm việc: “Ngồi xuống đi, nói mấy thứ không có trong báo cáo”.

Lạc Khải rất tốt, chỉ là mỗi lần gặp Dương Chấn đều rất căng thẳng, anh bảo ngồi mới dám ngồi.

Sau khi ngồi xuống, ông ta nói tiếp: “Chi nhánh nước ngoài của chúng ta đang phát triển rất tốt.

Lý Hải Vinh dẫn theo Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã làm việc rất hiệu quả”.

“Cứ thế này chẳng bao lâu nữa, lợi nhuận của chi nhánh nước ngoài có thể đạt được một phần tư lợi nhuận của tập đoàn trong nước rồi”.

Dương Chấn khẽ gật đầu, khá kinh ngạc.

Tuy lúc trước anh giao cho Lý Hải Vinh và hai con phát triển thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhạn Chấn một phần là do Lạc Khải đề cử nhưng chủ yếu là vì muốn giúp đỡ bọn họ khi bị đuổi khỏi nhà họ Tống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui