Hạ Hà thở dài thườn thượt: “Tôi cũng không muốn làm đại minh tinh gì đó, tôi tiến vào giới giải trí chẳng qua chỉ là muốn kiếm sống mà thôi”.
“Như bây giờ ngược lại ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, chỉ ra cửa thôi cũng phải mang khẩu trang, chỉ sợ bị quần chúng vây xem”.
Đây là nỗi rầu lớn nhất của tất cả minh tinh, nhất là những minh tinh hơi nổi tiếng kia, bọn họ hoàn toàn không có không gian riêng tư.
“Nếu không thích thì có thể từ bỏ”.
Dương Chấn nổ máy xe, vừa lái xe vừa nói: “Chờ cô quay xong bộ phim này, trong tay hẳn là tích lũy được một khoản tiền, cô có thể thử nghiệm cảm giác tự mình làm chủ công ty”.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
“Làm vậy cô cũng không cần lo lắng mất đi không gian riêng tư”.
Dương Chấn không nói thẳng ra anh sẽ giúp đỡ Hạ Hà.
Với địa vị bây giờ của anh, dù Hạ Hà mở công ty gì, chỉ cần anh cho cô ta một dự án nho nhỏ cũng có thể bảo đảm cho Hạ Hà hốt bạc.
Hạ Hà lập tức im lặng, tuy cô ta đơn thuần nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.
Nếu cô mở công ty chắc chắn Dương Chấn sẽ ra tay giúp đỡ.
Cô ta luôn thấy bản thân đã thiếu nợ Dương Chấn rất nhiều, nên cô ta không muốn làm phiền anh nữa.
Nhưng Dương Chấn lại cũng thấy mình mắc nợ Hạ Hà.
Lúc trước Hạ Hà thà rằng hy sinh sự trong sạch của mình cũng nhất quyết bảo vệ Tiêu Tiêu, phần ân tình này Dương Chấn ghi lòng tác dạ.
Còn về việc Dương Chấn giấu tên giúp đỡ cho mẹ con Hạ Hà, hơn nữa còn giúp tìm được Ngải Lâm, chữa bệnh cho bà ta cũng chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Hai mươi phút sau Dương Chấn dừng xe trước tiệm ăn nhà họ Trần.
Không ngờ anh lại tới đây nữa rồi.
Dường như lần nào anh tới đây cũng đều xảy ra một số chuyện.
Dưới sự dẫn đường của Hạ Hà, chẳng mấy chốc hai người đã đi tới một phòng VIP xa hoa.
“Hạ Hà, cô đến rồi à!”
Hai người vừa vào phòng đã thấy đầy người ngồi sẵn bên trong.
Hạ Hà chau mày, vẻ mặt áy này nhìn Dương Chấn.
Ngô Thiên Hữu nói muốn mời Dương Chấn ăn cơm, còn muốn xin lỗi anh nhưng ai ngờ anh ta còn kêu những người khác tới nữa.
Hạ Hà biết người ở đây đều có quan hệ rất tốt với Ngô Thiên Hữu.
“Hạ Hà, đoàn phim của chúng ta tụ họp sao cô lại dẫn người ngoài đến đây?”
Lúc này một cô gái ăn mặc xinh đẹp quyến rũ, bất mãn nói.
“Thì thế, chúng tôi cũng đâu có dẫn ai tới, đã nói chỉ có mỗi đoàn làm phim của chúng ta đến thôi mà”.
Lại thêm một cô gái trẻ nữa nói.
“Hạ Hà, bây giờ cô ra vẻ gớm nhỉ? Lại còn mời vệ sĩ cơ đấy.
Chị Na và anh Thiên Hữu cũng không có vệ sĩ đâu”.
Cô gái ăn mặc xinh đẹp quyến rũ lúc đầu trêu tức nói.
Lập tức những người khác bên trong phòng VIP lũ lượt nhìn Hạ Hà cười nói, trong giọng nói ngập tràn chế giễu.
Mà Ngô Thiên Hữu từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở ghế chủ tọa, không nói lời nào, chỉ là trong mắt tràn đầy châm chọc.
“Anh ấy không phải vệ sĩ mà là bạn trai của tôi”.
Hạ Hạ hậm hực nhìn Ngô Thiên Hữu hỏi luôn: “Ngô Thiên Hữu, không phải anh nói muốn mời bạn trai tôi ăn cơm, sẵn tiện xin lỗi anh ấy sao?”
“Bây giờ sao lại trở thành buổi tụ họp của đoàn phim rồi?”
Không đợi Ngô Thiên Hữu trả lời, cô gái chua ngoa kia liền mỉa mai: “Hóa ra là bạn trai cô à? Hạ Hà à, ánh mắt của cô sao lại kém thế nhỉ? Dù gì cô cũng là một cô gái xinh đẹp, tại sao có thể tùy ý tìm bạn trai như vậy chứ?”
Một cô gái khác giễu cợt nói: “Hạ Hà, cô đúng là biết nói đùa.
Sao Thiên Hữu có thể mời riêng bạn trai của cô ăn cơm chứ? Bạn trai của cô là cái thá gì? Anh ta có tư cách đó sao?”
“Ngô Thiên Hữu anh nói rõ ràng cho tôi!”
Hạ Hà căm tức nhìn Ngô Thiên Hữu ép hỏi..