Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn lắc đầu, trừ khuôn mặt hơi đỏ ra, trông anh không hề giống người say.

Điều khiến Hạ Hà kinh ngạc chính là, khi cô ta buông Dương Chấn ra, Dương Chấn vẫn đi rất vững.

Vừa nãy, chính mắt cô ta đã thấy một mình Dương Chấn uống với ba người.

Giờ cả ba người kia đều uống tới mức hộc máu, phải gọi xe cứu thương tới đưa đi.

Nhưng Dương Chấn vẫn như không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua người hơi có mùi rượu.

“Hóa ra anh giả vờ à?”
Hạ Hà sững sờ một lúc lâu rồi mới hỏi.

Dương Chấn mỉm cười: “Vừa nãy tôi cố uống thật đấy, cô cũng tận mắt thấy mà.

Ngô Thiên Hữu còn phải vào viện, sao tôi có thể giả vờ được chứ?”
Hạ Hà lập tức nói với vẻ áy náy: “Dương Chấn, xin lỗi anh!”
“Được rồi, hôm nay cô cũng cảm ơn với xin lỗi tôi mấy lần rồi đấy, nếu nói thêm nữa thì chúng ta không còn là bạn đâu”.

Dương Chấn cố tình nghiêm mặt.

Hạ Hà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe, bỗng bật khóc.

“Sao cô lại khóc? Có phải tôi nói sai gì không? Tôi xin lỗi mà!”
Thấy Hạ Hà bỗng dưng bật khóc, Dương Chấn cuống cả lên.

Anh không thể chịu được khi thấy phụ nữ khóc.

Hạ Hà giơ tay lau nước mắt, nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe: “Do tôi cảm động quá thôi, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa gặp được người bạn thật lòng nào, chỉ mình anh đồng ý giúp tôi”.

“Thật ra tôi biết, đám người Ngô Thiên Hữu đã uống tới mức chảy máu dạ dày, anh còn uống nhiều hơn họ ít nhất ba lần, nên chắc chắn bây giờ anh sẽ thấy khó chịu lắm”.

“Anh sợ tôi lo nên mới giả vờ thoải mái, nói với tôi rằng anh không sao”.

Dương Chấn cạn lời, nói với vẻ dở khóc dở cười: “Tôi không sao thật mà, tôi lừa cô làm gì chứ? Nếu tôi bị sao, tôi đã đến bệnh viện với đám Ngô Thiên Hữu rồi”.

Tuy có vẻ hồi nãy anh đã uống rất nhiều, nhưng thật ra anh không uống bao nhiêu hết.

Nếu kiểm tra thùng rác ở phòng riêng thì sẽ phát hiện, rượu trong đó sắp tràn ra ngoài rồi.

Anh đã dựa vào tốc độ của mình để đổ hoặc nôn hết rượu vào thùng rác.

Có lẽ số rượu mà anh đã uống còn không nhiều bằng Liễu Mi.

Nhưng bây giờ, cho dù anh nói gì thì Hạ Hà cũng không tin.

“Tôi biết, hôm nay anh liều mạng uống rượu như thế cũng vì muốn giúp tôi”.

“Tôi không ngốc, thật ra tôi biết Ngô Thiên Hữu có ý đồ gì, anh ta cố tình gọi nhiều người đến để chuốc say anh”.

“Sau đó anh ta sẽ chuốc say tôi, rồi thích làm gì thì làm”.

“Nhưng anh ta không ngờ cả đám người mà vẫn không thể uống lại anh, đã thế họ còn phải vào viện nữa”.

Hạ Hà vừa nói vừa nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt rất dịu dàng.

Dương Chấn thầm cười khổ, anh cứ tưởng Hạ Hà không biết gì, hóa ra cô ta hiểu hết.

“Cô cứ yên tâm, Ngô Thiên Hữu không ở lại đoàn làm phim lâu đâu, sau này ở công ty giải trí Ngôi Sao, không ai dám làm khó cô nữa”.

Dương Chấn nói.

Hạ Hà hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao anh biết thế?”
“Nếu tôi nói tôi chính là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao thì cô có tin không?”, Dương Chấn cười hỏi.

Hạ Hà thoáng sững sờ rồi kinh ngạc nói: “Tôi đang không hiểu sao cát-xê của tôi bỗng tăng gấp đôi, còn cát-xê của Ngô Thiên Hữu lại giảm một nửa, hóa ra vì anh à?”
Lần này, đến lượt Dương Chấn sững sờ.

Anh nói mình là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao bằng giọng điệu như đùa, không ngờ Hạ Hà tin thật.

Cô gái này tin tưởng anh thật đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui