Liễu Mi cũng sững sờ, cô ta đến thăm Ngô Thiên Hữu, tình cờ bắt gặp Dương Chấn nên mới tóm lấy Dương Chấn, định khiến Dương Chấn mất mặt trước mọi người.
Cô ta đã quên, cô ta xấu hơn nữ phụ quá nhiều, đang bị mọi người bàn tán, nếu gây chuyện ngay trước đám đông lúc này thì chẳng khác nào đang đẩy bản thân lên đầu sóng ngọn gió cả.
“Nếu không mau thả tôi ra, cô sẽ bị bao vây đấy”.
Dương Chấn nói với vẻ nghiền ngẫm.
Liễu Mi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Dương Chấn, anh đừng tưởng thế này sẽ khiến tôi tha cho anh, bây giờ tôi đang bắt trộm, đến khi đó, chắc chắn dân mạng sẽ cảm phục trước hành động của tôi”.
“Không chừng chuyện này còn lên top tìm kiếm nữa, đến khi đó tên trộm như anh cũng nổi tiếng rồi”.
“Còn nữ chính như tôi sẽ trở thành nữ thần chính nghĩa, không e sợ tội phạm, dám bắt trộm trước mặt mọi người”.
Dương Chấn cười khẩy: “Nếu vậy thì chúng ta cứ chờ xem sao”.
“Mọi người yên tâm, tôi đã báo cảnh sát rồi, giờ tôi đang giữ tên trộm này, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây, khi đó hắn không thoát được nữa”.
Liễu Mi đắc ý nói lớn với đám người.
“Cô ả xấu xí này đang bắt trộm thật hả?”
Có người kinh ngạc hỏi.
Tuy họ bị câu “Bắt trộm” của Liễu Mi thu hút, nhưng thứ khiến họ thực sự chú ý lại là thân phận của Liễu Mi.
Lúc này Liễu Mi lại chứng tỏ mình đang bắt trộm, mọi người mới chú ý đến việc này.
“Chắc là thật đấy, tuy Liễu Mi xấu nhưng vẫn là người của công chúng, sẽ không đặt điều trước mặt mọi người đâu nhỉ?”
“Nhưng người đàn ông bị Liễu Mi giữ tay trông rất chính trực, không giống trộm chút nào!”
“Ai biết được chứ? Trên mặt trộm có viết chữ trộm đâu.”
“Xem ra thành kiến của chúng ta với Liễu Mi quá lớn rồi, không ngờ cô ta cũng là một người chính trực, tôi muốn chuyển sang làm fan của Liễu Mi”.
“Tôi cũng thế”.
…
Trong lúc nhất thời, những người vừa nói muốn đuổi Liễu Mi ra khỏi đoàn làm phim đều đứng về phía cô ta.
Thấy thế, Liễu Mi đắc ý nói khẽ: “Dương Chấn, anh thấy chưa? Giờ ai cũng nghĩ tôi là nữ thần chính nghĩa rồi đấy”.
“Tên trộm như anh sắp gặp xui xẻo rồi”.
“Anh nói xem, sau khi anh bị cảnh sát bắt, tôi sẽ ngấm ngầm tiết lộ chuyện anh chính là bạn trai của Hạ Hà”.
“Tới khi đó, chắc chắn chuyện này sẽ lên top tìm kiếm nhỉ? Tôi đã nghĩ xong tiêu đề rồi, sẽ ghi là: Đáng kinh ngạc! Bạn trai của nữ phụ đẹp nhất trong lịch sử lại là thằng ăn cắp!”
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Liễu Mi, chẳng những Dương Chấn không giận mà còn mỉm cười: “Được, vậy tôi sẽ đợi đến lúc được lên top tìm kiếm”.
“Chắc chắn anh sẽ lên đó, nhưng anh không thấy được đâu, vì anh sắp bị bắt đi rồi, trộm chai rượu tận một triệu, đủ cho anh ngồi tù nhiều năm lắm đấy”.
Liễu Mi thấp giọng nói.
Dương Chấn hơi híp mắt, anh chỉ định đổi nam chính Ngô Thiên Hữu mà thôi, về phần những người khác thì cứ giảm ít cát-xê là được.
Nhưng không ngờ Liễu Mi lại độc ác đến vậy, chẳng những định tống anh vào tù mà còn muốn khiến Hạ Hà thân bại danh liệt nữa.
Nếu vậy thì đừng trách anh không khách khí.
“Liễu Mi, tôi yêu cô! Cô là nữ thần của tôi!”
“Liễu Mi, rất xin lỗi! Trước kia chúng tôi trách lầm cô rồi, sau này cô chính là thần tượng của tôi”.
“Nữ thần chính nghĩa Liễu Mi, chúng tôi yêu cô!”
…
Lúc này, khắp bệnh viện toàn tiếng ca ngợi Liễu Mi, Liễu Mi cười tươi roi rói..