Mặt Liễu Mi nhanh chóng sưng vù.
Đám đông đang vây xem cũng sững sờ, hình như không ngờ Trần Anh Hào lại tát Liễu Mi nhiều như thế.
“Sếp Trần, sao anh lại đánh tôi?”
Liễu Mi ấm ức chỉ vào Dương Chấn: “Chính tên này đã trộm rượu của tiệm ăn họ Trần cơ mà, anh ta đang gây tổn hại đến danh tiếng của tiệm ăn họ Trần đấy”.
“Tôi đã giúp anh bắt anh ta, sao anh lại đánh tôi?”
Trần Anh Hào cười lạnh: “Ai bảo cô là cậu Chấn đã trộm rượu của tiệm ăn họ Trần?”
“Chẳng lẽ không đúng chắc?”, Liễu Mi hỏi lại.
Trần Anh Hào cười khẩy: “Cô là cái thá gì mà dám chất vấn tôi?”
“Được, nếu cô đã muốn vu khống cậu Chấn thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Cô muốn chứng cứ chứ gì? Giờ tôi sẽ cho cô xem”.
Trần Anh Hào nói rồi gọi điện thoại luôn: “Lập tức gửi video quay cảnh cậu Chấn rời khỏi tiệm ăn họ Trần vào tối qua cho tôi”.
Sau khi cúp máy, Trần Anh Hào giải thích với Cung Chính: “Đội trưởng Cung, tôi có thể cam đoan với ông rằng cậu Chấn vô tội”.
“Không giấu gì ông, chỉ cần cậu Chấn đồng ý, nhà họ Trần chúng tôi có thể giao cả tiệm ăn họ Trần cho cậu ấy”.
“Ông nghĩ như thế mà cậu Chấn vẫn lấy trộm mấy chai rượu ư?”
Cung Chính thầm kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn lại thân thiết với nhà họ Trần như thế.
Liễu Mi lập tức trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin: “Sếp Trần, anh ta chỉ là một tên tài xế chui, sao anh lại tốt với anh ta thế chứ?”
“Tài xế chui ư?”
Chẳng những Trần Anh Hào không tức giận mà còn bật cười, nhưng nụ cười của anh ta trông rất dữ tợn.
“Cậu Chấn là ai, loại rác rưởi như cô có tư cách nói về cậu ấy chắc?”
Trần Anh Hào cũng không muốn nhiều lời về thân phận của Dương Chấn, tức giận nói: “Chỉ riêng việc cô sỉ nhục cậu Chấn đã đủ để nhà họ Trần sắp xếp luật sư kiện cô rồi!”
“Sao cơ?”
Liễu Mi lập tức biến sắc, bây giờ nhà họ Trần đang rất hùng mạnh, có thực lực gần với tám nhà quyền thế nhất Yến Đô.
Trần Anh Hào là người thừa kế của nhà họ Trần, nếu anh ta định mời luật sư để kiện cô ta, tiền đồ của cô ta sẽ đi tong mất.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Anh Hào bỗng vang lên, anh ta mở ra xem, trông thấy một đoạn video giám sát.
“Đội trưởng Cung, ông xem, đây chính là video quay cảnh cậu Chấn rời khỏi tiệm ăn họ Trần tối qua”.
Trần Anh Hào nói: “Sau khi rời khỏi phòng riêng, cậu Chấn đi ra ngoài luôn, cũng không cầm bất cứ thứ gì”.
“Càng không thể lấy đi chai rượu trị giá một triệu được”.
Cung Chính vốn đã tin Dương Chấn không phải kẻ trộm, giờ thấy Trần Anh Hào lấy chứng cứ ra, rốt cuộc ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Chấn, chứng cứ mà sếp Trần đưa ra đã cho thấy cậu không lấy trộm rượu, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Cung Chính nói rồi khoát tay: “Về thôi!”
“Đội trưởng Cung, ông vẫn chưa bắt Dương Chấn mà, sao ông có thể đi được chứ?”
Thấy Cung Chính sắp đi, Liễu Mi cuống cả lên, vội kéo ông ta lại.
Cung Chính lập tức nhướng mày: “Sếp Trần đã đưa ra chứng cứ đủ để chứng minh rằng cậu Chấn không trộm rượu”.
“Tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, thế mà vẫn dám báo án giả à?”
“Cô tưởng tôi không dám bắt cô ư?”
Liễu Mi cắn răng: “Tôi không báo án giả, nếu Dương Chấn không trộm rượu, tại sao hóa đơn tối qua lại cao như thế chứ?”.