Dương Chấn nhận lấy danh sách rồi đọc qua, lập tức nhíu mày.
Lạc Khải lập tức căng thẳng, thận trọng hỏi: “Chủ tịch, nếu cậu muốn đề cử ai, tôi sẽ đích thân đi nói chuyện với đối phương”.
Dương Chấn nói: “Tôi chưa bao giờ nghe đến tên của những diễn viên trong danh sách, sao có thể để họ quay bộ phim này được?”
“Chủ tịch, mấy diễn viên này đã có không ít fan rồi đấy”.
Lạc Khải vội giải thích: “Tôi cũng muốn tìm diễn viên nổi tiếng, nhưng lịch trình của họ đã kín, tạm thời không thể tham gia bộ phim này”.
“Tôi không cần biết ông dùng cách gì, ít nhất cũng phải tìm diễn viên thuộc top 20 trong nước cho tôi”, Dương Chấn nói.
Lạc Khải lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”
Dương Chấn vốn chỉ định thay nam chính Ngô Thiên Hữu, nhưng chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm qua đã khiến Dương Chấn hoàn toàn thất vọng với đám người Ngô Thiên Hữu rồi.
Tuy họ e ngại thân phận của Ngô Thiên Hữu nên mới làm thế, nhưng vẫn phải chịu hậu quả thôi.
Nếu Hạ Hà đã muốn quay bộ phim này thì cứ tìm mấy diễn viên nổi tiếng để phối hợp với cô ấy.
Chỉ cần Hạ Hà có kỹ thuật diễn xuất, bằng vẻ đẹp xuất chúng của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ thực sự nổi tiếng nhờ bộ phim này.
Cùng lúc đó, ở đoàn làm phim Chiến Thần Bất Bại trong phim trường Yến Đô.
Lúc này, tất cả các nhân viên của đoàn làm phim đã có mặt, nhưng trừ Hạ Hà ra, không có diễn viên nào nữa.
Đạo diễn nhìn đồng hồ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đạo diễn Vương, chúng ta đã đợi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy đám Ngô Thiên Hữu đâu, thế này thì không được!”
Trợ lý của đoàn làm phim sốt ruột nói.
“Tôi đã gọi điện cho Ngô Thiên Hữu, nhưng anh ta không nghe”.
Đạo diễn Vương cắn răng.
“Để tôi thử xem có gọi được cho những người khác không”.
Trợ lý nói rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Nhưng ai cũng tắt máy.
“Họ đang chơi trò mất tích tập thể à?”
Trợ lý tức giận nói.
“Chẳng phải Ngô Thiên Hữu bị chảy máu dạ dày ư? Chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện, để tôi đến nói chuyện với cậu ta”.
Đạo diễn Vương chợt nói.
Tuy ông ta là đạo diễn nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, nên không làm gì được mấy diễn viên hạng bét như đám người Ngô Thiên Hữu cả.
“Đạo diễn Vương, để tôi đi với ông!”
Hạ Hà bước đến, mở miệng nói.
“Được, chúng ta cùng đi!”, đạo diễn Vương rất vui khi thấy Hạ Hà đứng ra lúc này.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe công vụ dừng trước cổng bệnh viện Nhân Dân.
Đạo diễn Vương dẫn Hạ Hà đến phòng bệnh của Ngô Thiên Hữu.
“Đạo diễn Vương, sao ông lại tới đây?”
Trông thấy đạo diễn Vương, Ngô Thiên Hữu giả vờ kinh ngạc.
Trừ Ngô Thiên Hữu ra, trong phòng bệnh còn có mấy diễn viên chính khác.
“Thiên Hữu à, chẳng phải tôi đã nói hôm nay đoàn làm phim sẽ chính thức tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu quay ư? Sao cậu lại không đến thế?”
Đạo diễn Vương vốn rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ngô Thiên Hữu thì lại ăn nói khép nép..