“Nếu không phải vì cô đột nhiên nổi như cồn, đạo diễn Vương còn muốn dùng sự nổi tiếng của cô để tạo đà cho bộ phim của chúng ta thì ông ấy đã làm thịt cô từ lâu rồi.
Cô dám không đồng ý sao? Vậy thì cô đợi đến lúc sau này chỉnh sửa bị cắt và chỉnh sửa một phần lớn phân cảnh của mình đi!”
Hạ Hà đầy vẻ khó tin, nếu là trước đây, cô ta thật sự sẽ không tin đạo diễn Vương, người vẫn luôn đối xử tốt với mình lại là người như vậy.
Nhưng vừa rồi đạo diễn Vương đã vu khống cô ta ở chốn đông người, rõ ràng cô ta đã đến đoàn phim từ rất sớm, cùng với đạo diễn Vương đến bệnh viện để tìm Ngô Thiên Hữu mà.
Tuy nhiên, đạo diễn Vương lại không thừa nhận điều đó, thay vào đó, ông ta lại vu khống Hạ Hà đã đến trễ hơn hai tiếng đồng hồ và làm trì hoãn việc quay phim của cả đoàn.
Giờ đây, cô ta đã tin rằng đạo diễn Vương căn bản chính là một người có lòng dạ không ngay thẳng.
Cô ta chợt nhớ lại những lần tiếp xúc với đạo diễn Vương trước đây, mỗi lần đạo diễn Vương nhìn cô đều là dáng vẻ háo sắc.
Hạ Hà vốn cho rằng cái nhìn của đạo diễn Vương là tán thưởng cô, nhưng bây giờ cô ta mới biết rằng không phải vậy.
“Hạ Hà, cô cũng biết đấy, Viên Nhã Kỳ sắp đến đoàn phim đảm nhận vai nữ chính rồi, hiện giờ đối với đoàn phim, có cô hay không cũng không quan trọng”.
Ngô Thiên Hữu lại nói: “Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, đạo diễn Vương hoàn toàn nghiêng về phía chúng tôi.
Chỉ cần một câu của tôi là cô sẽ bị sa thải khỏi đoàn phim”.
“Vừa rồi cô đã tát tôi, tôi có thể không so đo với cô.
Nhưng tôi muốn tên Dương Chấn khốn kiếp kia cút ra đây, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi tôi, đồng thời cầu xin tôi tha thứ”.
“Bằng không, cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi đoàn phim đi! Không chỉ như vậy, tôi sẽ dùng quan hệ gia tộc em họ tôi để ngăn chặn sự nghiệp phim ảnh của cô trên toàn quốc!”
Hạ Hà đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười của cô lại khiến Ngô Thiên Hữu chợt cảm thấy bối rối.
Những người khác cũng cảm thấy lo lắng.
Hạ Hà của ngày hôm nay rất khác so với Hạ Hà mà họ biết trước đó.
“Nếu như quan hệ của anh to tát thế vậy mau đuổi tôi khỏi đoàn phim đi, tôi chờ bị anh chặn đường đấy”.
.
truyện đam mỹ
Hạ Hà nhếch mép cười khẩy, sau đó xoay người đi tới hiện trường quay phim.
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà, ánh mắt của Ngô Thiên Hữu trở nên u ám hơn.
“Anh Thiên Hữu, người phụ nữ này kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không coi anh ra gì”.
Một diễn viên bên cạnh Ngô Thiên Hữu phát biểu.
“Phải đó, cô ta lại dám không nể mặt anh Thiên Hữu, thật đúng là vô cùng hống hách”.
“Lẽ nào cô ta không biết hiện giờ anh Thiên Hữu đang nổi lắm sao? Chờ sau khi quay xong bộ phim này, chắc chắn anh Thiên Hữu có thể được xếp vào hạng diễn viên tuyến một rồi”.
“Đến lúc đó, những người phụ nữ muốn được anh Thiên Hữu yêu thích phải xếp hàng vòng quanh Yến Đô ấy chứ”.
Mấy con chó kia vội vàng nịnh hót Ngô Thiên Hữu.
Ngô Thiên Hữu nghiến răng: “Con đàn bà đê tiện, dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”
Sau khi Hạ Hà đến hiện trường quay phim, Viên Nhã Kỳ, một trong bốn tiểu hoa đán đã đến, một nhóm lớn người vây quanh cô ta.
Ngay cả đạo diễn Vương cũng đích thân cầm cốc trà sữa nóng đầy vẻ khúm núm nói: “Nhã Kỳ, đây là trà sữa nóng tôi đặc biệt mua cho cô.
Cô mau uống đi cho ấm người”.
Viên Nhã Kỳ quả thực rất đẹp, cô ta đứng ở đó giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, khi nhiều diễn viên nam nhìn cô ta, ánh mắt của họ tràn đầy sự yêu thích.
Thậm chí rất nhiều nữ diễn viên cũng nhìn Viên Nhã Kỳ đầy ngưỡng mộ.
“Tôi bị dị ứng với trà sữa, ông không biết sao?”
Không ngờ Viên Nhã Kỳ lại không hề nể mặt đạo diễn Vương, cô ta đẩy phắt cốc trà sữa ra khiến trà sữa đổ đầy mặt đất.
Một ít trà sữa nóng bị rớt lên tay đạo diễn Vương, nóng đến đỏ cả tay, nhưng đạo diễn Vương không hề tức giận, còn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi, Nhã Kỳ thích uống gì, giờ tôi đi mua cho cô”.
Vẻ mặt Viên Nhã Kỳ đầy kiêu ngạo, cô ta hờ hững nói: “Cho tôi một tách cà phê Starbucks nóng.
Giữ nhiệt độ ở mức bốn mươi độ, không được thấp hơn và cũng không được cao hơn dù chỉ một độ, hiểu không?”.