“Vốn dĩ dòng chính của nhà họ Diệp đang tranh giành vị trí tổng giám đốc tập đoàn Mamba Đỏ, nhưng bây giờ đột nhiên mọc đâu ra một sếp Tần, bọn họ chắc chắn không phối hợp đâu”.
Trước đây Dương Chấn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe Lạc Khải nói, anh mới nhận ra Tần Nhã sắp phải đối mặt với bao nhiêu rắc rối.
“Đương nhiên, vừa rồi tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này nên tùy tiện nhắc tới, còn làm như thế nào thì chủ tịch quyết định là được”.
Lạc Khải thận trọng nói: “Chủ tịch, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé!”
“Được rồi, ông đi đi!”
Dương Chấn nói.
Sau khi Lạc Khải rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Dương Chấn, anh ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt hơi đanh lại.
Diệp Mạn không hề hay biết tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, bà ta bảo Tần Nhã đến Mamba Đỏ, ngoài việc muốn Tần Nhã làm quen trước, để sau này kế thừa Mamba đỏ ra, bà ta cũng có ý rèn luyện thêm cho Tần Nhã.
Chỉ là bà ta hoàn toàn không biết tình hình hiện giờ của nhà họ Diệp.
Dương Chấn cảm thấy hơi khó xử, tự hỏi rốt cuộc mình có nên nhúng tay vào chuyện này không.
Nếu anh ra mặt, anh có thể dễ dàng trấn áp được nhà họ Diệp.
Chỉ là nếu như vậy, Tần Nhã sẽ có thể thuận lợi tiếp quản Mamba Đỏ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mặc dù Tần Nhã rất có tài kinh doanh và thành lập công ty riêng khi còn đang học đại học, nhưng so với Mamba Đỏ, tập đoàn Tam Hòa hoàn toàn không thể nào đọ được.
Có thể nói, lần này đến tập đoàn Mamba Đỏ tạm thời tiếp quản vị trí tổng giám đốc là cơ hội rất tốt để Tần Nhã trải nghiệm.
Dương Chấn suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài: “Vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn, nếu như Tâm cần, chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với mình”.
Bên cạnh Tần Nhã có Tiền Bưu bí mật bảo vệ cho cô, cho dù cô thực sự gặp nguy hiểm ở Mamba Đỏ thì có thể ứng phó được.
Gần như cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của tập đoàn Mamba Đỏ, trong phòng họp lớn đã chật kín người.
Vị trí đầu vẫn còn trống.
Hai bên vị trí đầu, một bên là Diệp Hoa, một bên là Diệp Thương.
“Đã mười giờ rồi.
Tổng giám đốc mới của chúng ta đúng là cao giá quá nhỉ, lại dám để chúng ta chờ cả nửa tiếng”.
Diệp Thương đột nhiên nói.
Diệp Hoa cau mày, bất mãn nói: “Sếp Tần được chủ gia tộc cử tới tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc của Mambo Đỏ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cô ấy cũng có chuyện riêng cần sắp xếp, chúng ta đợi nửa tiếng thì đã làm sao?”
“Diệp Hoa, đừng nói mấy lời nhảm nhí này, tôi không quan tâm cô ta có bận hay không, tôi chỉ biết là tối hôm qua tôi đã thông báo cuộc họp vào lúc chín giờ ba mươi phút sáng nay, và cô ta đã đến muộn nửa tiếng”.
Vẻ mặt Diệp Thương lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô ta có lý do gì, đến muộn là sai rồi”.
“Sao hả? Ông còn muốn trừng phạt sếp Tần chắc?”, Diệp Hoa nhếch mép hỏi.
Diệp Thương dửng dưng nói: “Theo quy định của tập đoàn Mamba Đỏ, tất cả các lãnh đạo cấp cao từ chức vụ giám đốc trở lên, hễ đến muộn nửa tiếng trong các cuộc họp quan trọng, sẽ dựa theo quy trình mà sa thải”.
“Tần Nhã đã đến muộn nửa tiếng rồi.
Cho dù nắm quyền tổng giám đốc, cô ta cũng phải tuân theo quy định của Mamba Đỏ”.
Vẻ mặt của Diệp Hoa hơi khó coi, đúng là tập đoàn Mamba Đỏ có quy định như vậy, nhưng bao nhiêu năm nay, chưa từng có lãnh đạo cấp cao nào đến muộn quá nửa giờ.
Vì vậy, quy tắc này chưa bao giờ được áp dụng cho bất kỳ ai.
“Diệp Thương, tôi biết ông rất thèm muốn vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Mamba Đỏ, nhưng đừng quên rằng Mamba Đỏ được thành lập bởi một tay chủ gia tộc ta.
Đây là tài sản riêng của bà ấy”.
“Có hay không sa thải tổng giám đốc Tần thì phải để chủ gia tộc ta quyết định”.
“Hơn nữa, quy định lãnh đạo cấp cao đến muộn nửa tiếng trong cuộc họp quan trọng sẽ bị sa thải, nhưng cuộc họp hôm nay chỉ là cuộc họp đón tổng giám đốc Tần, hoàn toàn không phải là cuộc họp quan trọng”..