Chàng Rể Chiến Thần


“Chào cô, chính là tôi!”
“Là thế này, mười giờ sáng mai tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Mamba Đỏ sẽ tổ chức một cuộc họp, mong sếp Tần ngày mai đến họp đúng giờ”.

“OK, cảm ơn cô!”
Đúng vào lúc mọi người đang suy đoán xem Tần Nhã sẽ dùng phương pháp gì để chứng minh thì cô lấy điện thoại di động ra và phát đoạn ghi âm cuộc gọi.

Trong khoảnh khắc, cả phòng họp lớn im phăng phắc.

Diệp Thương cũng hoàn toàn sững sờ, ông ta không hề nghĩ rằng Tần Nhã lại ghi âm cuộc gọi.

Chỉ nghe Tần Nhã nói: “Tôi vốn là người có thói quen tốt, mỗi khi nói chuyện điện thoại đều bật ghi âm cuộc gọi, tình cờ ghi lại được đoạn ghi âm thông báo cuộc họp tối hôm qua”.

“Giờ các người đã tin rằng nguyên nhân khiến tôi đến muộn nửa giờ không phải là do tôi gây ra rồi đúng không?”
Diệp Hoa nói ngay: “Đây quả thực không phải là nguyên nhân từ phía sếp Tần.

Ngược lại, theo quy định và điều lệ của tập đoàn, người chịu trách nhiệm thông báo và truyền đạt các cuộc họp quan trọng nên tuân theo thủ tục sa thải nếu thông báo thời gian và địa điểm họp không chính xác”.

“Diệp Thương, ông là người phụ trách bộ phận hành chính.

Chuyện này là do ông phụ trách đúng không?”
“Nếu như ông luôn miệng nói với chúng tôi về các quy tắc và quy định của tập đoàn, vậy bây giờ, có phải ông nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
Diệp Thương hoàn toàn choáng váng, tất cả mọi chuyện ông ta đã lên kế hoạch ngược lại còn để mình bị liên lụy.

Bây giờ, ông ta chẳng khác nào nhặt một tảng đá và tự đánh vào chân mình.

“Diệp Thương, ông định tự mình rời đi hay là định để tôi gọi người ném ông ra ngoài đây?”
Tần Nhã cười nói, trả lại nguyên vẹn những gì Diệp Thương nói với cô vừa rồi.

Diệp Thương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Cô là cái thá gì? Ở trên địa bàn của tôi mà cũng dám đuổi tôi ra ngoài?”
Ông ta vừa dứt lời liền hét lên: “Người đâu, hãy đuổi một kẻ ngoài cuộc gây rối cuộc họp này ra khỏi Mamba Đỏ cho tôi”.

Ông ta vừa nói xong thì hai nhân viên bảo vệ mặc đồng phục xông vào, trực tiếp bước tới chỗ Tần Nhã.

“Diệp Thương, ông định làm gì?”
Diệp Hoa rất tức giận, sau đó quay lại nhìn nhân viên bảo vệ và mắng: “Cút hết ra ngoài cho tôi”.

Hai nhân viên bảo vệ không đáp lại, coi như không nghe thấy lời của Diệp Hoa, tiếp tục đi về phía Tần Nhã.

Diệp Thương đầy vẻ đắc ý, ông ta cười khẩy: “Diệp Hoa, ông thật sự cho rằng lần này Diệp Mạn lần bị ám sát, bị thương nặng nhập viện còn có thể quay lại quản lý nhà họ Diệp hay sao?”
“Để tôi nói cho ông biết, đừng nói là nhà họ Diệp, cho dù là Mamba Đỏ, sau này cũng không liên quan gì đến bà ta nữa”.

“Tôi đã thương lượng với tập đoàn Tào Thị rồi.

Chỉ cần tôi là người đứng đầu nhà họ Diệp và tôi là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, tập đoàn Tào Thị sẵn sàng hợp tác với chúng ta”.

“Nói cách khác, chỉ cần tôi là chủ nhà họ Diệp mới có thể thu được lợi ích ở cấp bậc hàng trăm tỷ tệ cho nhà họ Diệp.

Tôi kế thừa chức chủ gia tộc họ Diệp cũng là chuyện mà ai nấy đều mong đợi”.

Vốn dĩ Diệp Thương không muốn để lộ tham vọng của mình quá nhanh, nhưng bây giờ ông ta buộc phải làm như vậy.

Mamba Đỏ là doanh nghiệp kiếm được nhiều tiền nhất của nhà họ Diệp, cũng có thể nói rằng ai có thể kiểm soát được tập đoàn Mamba Đỏ thì người đó có thể kiểm soát được toàn bộ nhà họ Diệp.

Vì vậy, ông ta không cố gắng đảm nhận vị trí tổng giám đốc Mamba Đỏ, mà là chủ tịch hội đồng quản trị.

Tất cả những người có mặt đều là con cháu dòng chính của gia tộc họ Diệp và họ đều cảm thấy kinh ngạc sau khi nghe những gì Diệp Thương nói.

Diệp Thương nói tiếp: “Chỉ cần tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp, thì chúng ta sẽ là đối tác của tập đoàn Tào Thị.

Từ nay về sau, địa vị của nhà họ Diệp trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô cũng sẽ được nâng cao”.

“Đương nhiên, địa vị của nhà họ Diệp tăng lên sẽ có thể mang lại lợi ích rất lớn cho mọi người ở đây, tôi nghĩ, mọi người sẽ không phản đối việc tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui