“Nếu như tôi đã là người đứng đầu nhà họ Diệp, vậy có phải tôi có thể nói tôi là người có tư cách nhất để làm chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ hay không?”
Diệp Thương nói xong thì những người có mặt tại đó đều nhốn nháo lên, nhưng không ai dám là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Diệp Thương.
Vừa rồi họ dám ủng hộ Diệp Thương là vì ông ta không bày tỏ ý định muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Diệp.
Theo quy tắc của gia tộc, chức vị chủ gia tộc là do chủ gia tộc chỉ định.
Nếu như có ai dám xúi giục dòng chính gia tộc tranh quyền đoạt lợi thì đó chính là tội chết.
Năm xưa Diệp Mạn có thể trở thành chủ gia tộc là vì bà ta đã thành công.
Nếu thất bại, bà ta chỉ có con đường chết.
Chính vì sự nghiêm trọng của chuyện này mà không ai dám là người đầu tiên lên tiếng.
Diệp Hoa tức giận nói: “Diệp Thương, ông định đưa nhà họ Diệp vào chỗ chết sao? Chủ gia tộc còn đang ở bệnh viện, mà ông đã muốn làm chủ gia tộc họ Diệp, ông có còn coi quy tắc của gia tộc họ Diệp ra gì không hả?”
“Diệp Hoa, đừng nói cao thượng như vậy, ai không biết Diệp Mạn có thể trở thành chủ gia tộc cũng là nhờ vào việc bức ép.
Nếu như không phải là bà ta thì chức vị chủ gia tộc phải thuộc về tôi mới đúng”.
Tâm trạng Diệp Thương đầy kích động, ông ta nói: “Vị trí chủ gia tộc vốn thuộc về tôi, giờ tôi chỉ muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình thôi”.
“Không chỉ vậy, sau khi tôi kế thừa chức vị chủ gia tộc, tôi còn có thể nhận được sự hợp tác của tập đoàn Tào Thị, mang lại lợi ích rất lớn cho gia tộc, tôi đã làm gì sai sao?”
Tần Nhã cũng không ngờ hôm nay mình chỉ đến đây với tư cách tổng giám đốc tạm thời, sao lại đột nhiên rơi vào tranh chấp quyền lợi với nhà họ Diệp rồi vậy?
Giờ đây, cô hoàn toàn không có năng lực can thiệp mà chỉ có thể đứng nhìn.
Sắc mặt Diệp Hoa lộ ra vẻ sắc sảo: “Nếu như ông vẫn quyết làm theo ý mình thì cái mà ông sắp phải đối mặt chính là sự diệt vong”.
“Cho dù có diệt vong, thì người đó cũng chỉ có thể là các người mà thôi!”
Diệp Thương cười khinh thường, sau đó nhìn lướt qua mọi người rồi lạnh lùng nói: “Tôi có thể nói thật cho các người biết này, sau khi Diệp Mạn bị ám sát và bị thương nặng, bà ta đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa rồi”.
“Trước giờ tin tức vẫn chưa lộ ra ngoài, cũng là vì lo lắng tin tức bà ta bị thương nặng sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Diệp, vậy nên mới không nói cho các người biết”.
“Bây giờ, tôi nói sự thật cho các người là vì tôi tin rằng các người sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
Chỉ có như vậy mới không gây ra phiền phức gì cho nhà họ Diệp”.
“Bây giờ, ai là người đầu tiên đứng lên bày tỏ thái độ, sau khi tôi trở thành chủ gia tộc, người đó sẽ được làm tổng giám đốc của tập đoàn Mamba Đỏ!”
Khi Diệp Thương nói những lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt.
“Tôi bằng lòng ủng hộ Diệp Thương làm chủ gia tộc!”
“Tôi bằng lòng ủng hộ Diệp Thương làm chủ gia tộc!”
…
Ông ta vừa dứt lời thì năm sáu thành viên dòng chính của gia tộc gần như nói ra cùng một lúc.
Ngay sau đó, những người khác cũng lên tiếng, họ đều bày tỏ nguyện vọng ủng hộ Diệp Thương làm chủ gia tộc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ngoại trừ Tần Nhã và Diệp Hoa ra, những người khác đều giơ tay bày tỏ sự ủng hộ dành cho Diệp Thương.
Diệp Thương cười khẩy đứng dậy, chống tay lên bàn họp, nhìn Diệp Hoa ở phía đối diện với vẻ trịch thượng: “Bây giờ, ông cho rằng người nên bị diệt vong là ai?”
“Ông ăn nói linh tinh!”
Tần Nhã rốt cuộc nhịn không được, cô đứng lên và quát: “Vết thương của bà Diệp đã không còn gì nghiêm trọng nữa, cùng lắm là một tuần nữa bà ấy có thể xuất viện được rồi”.
Trong khoảng thời gian này, Tần Nhã ngày nào cũng đến bệnh viện, hơn ai hết cô biết rõ tình trạng của Diệp Mạn như thế nào.
Diệp Thương nhướng mày: “Cô chỉ là một người ngoài, cô thì biết cái gì?”
“Ai nói tôi là người ngoài? Tôi là…”
Trong lúc cấp bách, Tần Nhã đành phải thừa nhận quan hệ của mình với Diệp Mạn..