Âm thanh đột ngột này vang lên khắp phòng họp.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì khi Dương Chấn xuất hiện, họ hoàn toàn không nhận ra.
Có vẻ như anh đã luôn ở đây, nhưng cũng có vẻ như anh bỗng chốc xuất hiện.
Tất nhiên, mọi người đều biết rằng điều này là không thể.
“Dương Chấn!”
Tần Nhã lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy thân hình thẳng tắp đứng trước mặt mình.
Khi Diệp Thương nhìn thấy Dương Chấn, toàn thân ông ta bất giác run lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Là cậu!”
Cơ thể Diệp Thương khẽ run lên.
Đây là lần thứ ba ông ta tiếp xúc với Dương Chấn, lần đầu tiên Dương Chấn xuất hiện là khi Diệp Mạn tranh đoạt quyền lực.
Ông ta nhớ rõ ràng rằng một thuộc hạ bên cạnh Dương Chấn đã trấn áp cao thủ nhà họ Diệp chỉ bằng một cú đấm.
Lần thứ hai là khi Dương Chấn đối đầu với nhà họ Long, ông ta cho rằng dựa vào đại thụ như nhà họ Long thì bản thân mình có thể thay thế được Diệp Mạn.
Tuy nhiên, điều ông ta không ngờ là dù nhà chủ gia tộc họ Long có đích thân tới cũng không thể làm gì được Dương Chấn, ngược lại còn xưng anh gọi em với Dương Chấn.
Hôm nay là lần thứ ba.
Hai lần tiếp xúc đầu tiên, mỗi lần Dương Chấn đều mang đến cho ông ta áp lực cực lớn, lần này áp lực lại càng lớn hơn.
“Đây là chuyện gia đình của nhà họ Diệp chúng tôi, cậu như thế này là đang định nhúng tay vào hay sao?”
Diệp Thương cố nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Dương Chấn hờ hững liếc nhìn Diệp Thương: “Nếu không phải ông mang dòng máu nhà họ Diệp, lần đầu tiên khi gặp ông, e rằng ông đã trở thành xác chết rồi”.
Nghe đến đây, Diệp Thương run rẩy không kiềm chế được.
Diệp Hoa biết Dương Chấn có quan hệ mật thiết với Diệp Mạn, ông ta cũng đã từng chứng kiến thực lực của Dương Chấn, lúc này trong lòng ông ta đầy sự kích động.
“Cậu Chấn, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.
Diệp Hoa vội vàng bước tới, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói: “Chủ gia tộc đã chỉ định sếp Tần làm tổng giám đốc, nhưng Diệp Thương không chịu tuân theo.
Thay vào đó, ông ta cố tình thông báo sai thời gian cuộc họp và tạo ra lý do để cách chức sếp Tần”.
“Không chỉ vậy, ông ta còn công khai nói rằng chủ gia tộc không còn sống được bao lâu nữa, tự bản thân ông ta muốn trở thành chủ gia tộc”.
Dương Chấn đều đã biết những gì Diệp Hoa nói.
Chính vì biết được chuyện này là cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ nhà họ Diệp, Tần Nhã không có cách nào giải quyết được, nên anh mới đích thân ra mặt.
“Dám vu khống người phụ nữ của tôi? Ai cho ông lá gan đó?”
Dương Chấn nhìn Diệp Thương, nghe giọng điệu thì có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy khí thế.
Một câu hỏi làm cho chân của Diệp Thương mềm nhũn ra, nếu không phải đang ngồi thì chắc chắn ông ta đã không đứng vững được nữa rồi.
“Diệp Hoa, ông đừng có ăn nói linh tinh.
Tôi thừa nhận việc tổng giám đốc Tần đến muộn là sơ suất của tôi.
Tôi cũng sẽ cách chức thư ký đã thông báo sai thời gian và địa điểm họp”.
Diệp Thương nhanh chóng phủ nhận rồi lại nói: “Nếu như sếp Tần là tổng giám đốc tạm thời mà chủ gia tộc chỉ định, đương nhiên là tôi sẽ hết sức ủng hộ”.
Diệp Hoa cười mỉa mai: “Thật đúng là nói còn hay hơn hát, sếp Tần đã mang ra chứng cứ rồi mà ông vẫn còn muốn đuổi cổ cô ấy ra khỏi Mamba Đỏ, thậm chí còn gọi bảo vệ tới đuổi cổ sếp Tần”.
“Đây chính là cách ông giải quyết hay sao?”.