Giống như lúc trước Dương Chấn đoạt lại được tập đoàn Tam Hòa từ tay nhà họ Tần, muốn tặng lại cho cô nhưng cô không chịu, chỉ tới làm thuê.
Diệp Mạn vẫn chưa hiểu rõ Tần Nhã, nếu không đã không làm như vậy.
Quả nhiên nghe anh nói thế, Tần Nhã lập tức im lặng, vẻ mặt đau thương.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Em sẽ không tiếp nhận Mamba Đỏ”.
“Đây là tập đoàn bà ấy đổ bao công sức sáng lập ra, sao em có thể chiếm hữu một mình?”
“Bà ấy cho em sinh mệnh là đủ rồi.
Dù không thể nuôi dưỡng em nhưng sự thật bà ấy vẫn là mẹ của em”.
.
Truyện Đam Mỹ
Tần Nhã đỏ bừng mắt nói: “Em có thể tiếp nhận tình yêu của bà ấy, cũng đồng ý nhận người mẹ này, nhưng không thể đón nhận món quà lớn như vậy”.
Dương Chấn không hề bất ngờ.
Chắc chắn cô gái lương thiện này sẽ nhận Diệp Mạn, vấn đề chỉ là thời gian.
Dương Chấn ôm cô vào lòng mình, dịu dàng nói: “Chính vì biết em sẽ nói như vậy nên anh mới nói sự thật cho em biết”.
Tần Nhã rúc vào ngực anh, nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ chớp.
Dường như cô rất thích cảm giác ấm áp này.
Một lúc sau cô mới chậm rãi mở mắt ra, ngắm nhìn gương mặt cương nghị gần trong gang tấc, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: “Cảm ơn anh!”
Dương Chấn mỉm cười: “Anh chỉ muốn em sống hạnh phúc, không muốn em phải gánh chịu quá nhiều”.
Hai người ân ái trong văn phòng, chợt có tiếng gõ cửa.
Tần Nhã cuống quýt rời khỏi lồng ngực Dương Chấn, sửa sang lại cổ áo.
Rồi mới lên tiếng: “Mời vào!”
Cửa phòng làm việc vị đẩy ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào, chính là Diệp Hoa vẫn luôn bảo vệ Tần Nhã.
“Sếp Tần, đây là báo cáo tình hình hiện tại của công ty và các dự án đang tiến hành”.
Diệp Hoa đi tới trước bàn làm việc, đặt xuống rất nhiều tài liệu.
Tần Nhã gật đầu đáp: “Ừ, cảm ơn ông!”
Thấy cô không nói gì thêm, Diệp Hoa hơi ngượng ngùng, cẩn thận dò xét Dương Chấn đang ngồi trên sofa, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Yên tâm, tập đoàn Mamba Đỏ vẫn là của bà chủ Diệp, vừa rồi tôi chỉ diễn một vở kịch với bà ấy thôi”.
Dương Chấn không thèm ngẩng đầu đã đoán ra ông ta muốn nói gì.
Nghe thấy vậy, Diệp Hoa thầm thở phào một hơi, xấu hổ nói: “Thì ra là vậy.
Sếp Tần và cậu Chấn cứ làm việc đi, tôi cũng phải đi làm việc đây”.
Dứt lời, ông ta vội vàng đi ra ngoài.
Cùng lúc đó ở nhà họ Diệp.
Trong một tòa biệt thự độc lập, Diệp Thương ngồi trên sofa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Bên cạnh còn có mấy người dòng chính nhà họ Diệp bị đuổi khỏi Mamba Đỏ cùng với ông ta.
“Không ngờ con ả đê tiện Diệp Mạn này dám bán Mamba Đỏ!”
Diệp Thương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bà ta thực sự rất hiểm độc.
Chắc hẳn bà ta đã sớm nghĩ tới chúng ta sẽ làm như vậy nên mới chuẩn bị từ trước”.
“Tôi thấy bà ta không xứng trở thành chủ nhà họ Diệp”.
“Chú Thương, hay là chú nổi dậy đoạt quyền đi, tranh thủ Diệp Mạn còn đang ở bệnh viện trở thành chủ gia tộc mới của chúng ta?”
Mấy người theo phe Diệp Thương nhao nhao lên tiếng.
Sao Diệp Thương có thể không nghĩ tới chuyện cướp vị trí chủ nhà vào lúc này?.