Chàng Rể Chiến Thần


Ngoại trừ vẻ mặt hơi tái nhợt, trông bà ta không khác gì người bình thường.

Vèo!
Một cơn gió khẽ thổi qua, người trung niên mặc áo đen chợt xuất hiện sau lưng Diệp Mạn.

“Bà chủ!”
Người kia khẽ cúi đầu, toàn thân tỏa ra khí thế hùng mạnh.

Hôm nay thời tiết vô cùng âm u, trong phòng bệnh cũng bị sương mù che kín.

Người áo đen đứng đó trông cứ như một cái bóng.

“Mấy ngày này ông ở trong phòng bệnh của tôi đi”.

Diệp Mạn không hề quay đầu lại, bình thản nói.

“Vâng!”
Người áo đen đáp lại rồi đi ra ngoài.

Diệp Mạn quay đầu nhìn, không còn bóng dáng của ông ta nữa.


Nhưng bà ta biết ông ta đang ẩn nấp trong căn phòng này, chỉ là bà ta không phát hiện ra được.

“Hi vọng các người không bị mờ mắt vì chức chủ gia tộc, vẫn còn nhớ tới tình thân”.

Diệp Mạn thì thào nói nhỏ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Cùng lúc đó ở văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Mamba Đỏ.

Tần Nhã đang ngồi đọc tài liệu trên bàn làm việc.

Thỉnh thoảng cô khẽ cau mày, nhưng chẳng mấy chốc lại giãn ra.

Dương Chấn lẳng lặng ngồi trên sofa, ngắm nhìn người phụ nữ đang làm việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Bỗng anh nhận được một tin nhắn Diệp Mạn gửi tới.

“Nếu mẹ xảy ra chuyện, con nhất định phải bảo vệ Nhã và Tiêu Tiêu thật tốt.

Coi như lời dặn dò của mẹ vợ với con rể đi”.

Chỉ vài câu đơn giản lại khiến anh cau mày.


Dường như Diệp Mạn đang dặn dò chuyện hậu sự.

Chẳng lẽ bà ta đang gặp nguy hiểm gì sao?
Dương Chấn nhìn Tần Nhã một lúc mới trả lời một chữ: “Được!”
Sau đó, anh lại gửi thêm một tin nhắn: “Mấy ngày này cậu bảo vệ Diệp Mạn đi”.

Suốt cả sáng nay, Dương Chấn đều ở tập đoàn Mamba Đỏ với Tần Nhã.

Tần Nhã thực sự rất bận rộn, ngày đầu tới đây thay chức tổng giám đốc còn rất nhiều điều cần nắm rõ.

Đến giờ cơm trưa, Dương Chấn mới không nhịn được nhắc nhở: “Vợ ơi, đến giờ ăn trưa rồi”.

“Hả? Đến giờ ăn trưa rồi á?”
Tần Nhã như người vừa tỉnh mộng, nhìn đồng hồ mới biết đã đến giờ ăn trưa.

“Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, em còn chưa hiểu được bao nhiêu chuyện về Mamba Đỏ đã hết một buổi sáng rồi”.

Tần Nhã buồn bực nói.

Dương Chấn rót một cốc nước nóng cho cô, cười bảo: “Nói chính xác có lẽ chỉ có nửa tiếng thôi, phần lớn thời gian đều phải họp”.

Nếu không bị Diệp Thương quấy rối cũng không tốn nhiều thời gian như vậy.

“Ăn trưa xong anh đi làm việc của anh đi, đợi em ở đây chẳng có chuyện gì làm, còn chậm trễ thời gian của anh”.

Tần Nhã dọn bàn làm việc rồi nói với Dương Chấn.

Sáng nay là vì Tần Nhã không giải quyết được phiền phức của Mamba Đỏ nên Dương Chấn mới phải vội vàng chạy tới giúp đỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận