Thấy anh ta bị đánh lăn ra đất, liên tục xin tha, Dương Chấn sợ ngây người: “Fan hâm mộ của Hạ Hà đều điên cuồng như vậy sao?”
Dương Chấn không có ý định xem kịch, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Nửa tiếng sau, Ngô Thiên Hữu được xe cấp cứu đưa đi.
Nếu không nhờ có người báo cảnh sát, chỉ e anh ta đã bị đánh tàn phế.
Trong bệnh viện, Ngô Thiên Hữu mặt mũi sưng vù đang được hai y tá xử lý vết thương.
“Đau đau đau! Các người nhẹ chút đi, làm nhẹ thôi!”
“Á! Đau! Các người có biết xử lý vết thương không vậy? Không nhẹ tay được à?”
“Á! Đau chết mất! Con mẹ nó nhẹ tay thôi!”
…
Ngô Thiên Hữu không ngừng kêu rên trong phòng bệnh.
Một lúc lâu sau việc xử lý vết thương ngoài da mới hoàn tất.
Gương mặt bầm dập của anh ta tái nhợt hẳn đi.
Anh ta đã hết sức để kêu, bất lực nằm im trên giường.
Đúng lúc này, hai y tá vừa xử lý vết thương cho anh ta nhỏ giọng thì thầm: “Không ngờ chúng ta lại phải xử lý vết thương cho đồ cặn bã này.
Vừa nãy vẫn còn nhẹ tay chán!”
“Ừ, đúng là nhẹ thật.
Hay là chúng ta lại xử lý vết thương cho hắn ta thêm lần nữa?”
“Được đấy!”
Ngô Thiên Hữu đang nhắm mắt nghe thấy vậy mặt mũi méo xệch, bỗng nhiên giận dữ gào lên: “Dương Chấn, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Hiện giờ, anh ta đổ hết mọi tội lỗi cho Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn đã về tới tập đoàn Nhạn Chấn.
“Chủ tịch, sếp Lạc đã tới công trường xây dựng Thành Cửu Châu.
Sếp Tần lại tới Mamba Đỏ.
Một mình em thực sự không kham nổi.
Anh cho thêm người tới giúp em đi!”
Dương Chấn vừa vào văn phòng, Tần Y đã tìm tới, tức giận nói.
Lúc trước Lạc Khải và Tần Nhã đã ôm gần hết việc.
Bây giờ cả hai đều rời đi, toàn bộ đều đến tay Tần Y.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Dương Chấn bất lực nói: “Đang vào giai đoạn đặc thù mà! Em cứ cố đảm đương đi, coi như rèn luyện”.
Tần Y lắc đầu: “Không được, trước khi có sếp Lạc và sếp Tần, nhiệm vụ của em rất ít.
Bây giờ bọn họ đều đi, việc của bọn họ đều vào tay em, em làm không nổi nữa rồi”.
Dương Chấn bất đắc dĩ nói: “Thế này nhé, mình em làm việc của ba người, anh tăng gấp đôi tiền lương cho em, sắp xếp cho em thêm mấy trợ lý nữa.
Em thấy được không?”
“Được!”
Ai ngờ Dương Chấn vừa dứt lời, Tần Y lập tức mừng rỡ đồng ý.
Bấy giờ Dương Chấn mới nhận ra cô ta không tới để kể khổ, mà là để đòi tăng tiền lương.
Mặc dù Lạc Khải tới công trường xây dựng thành Cửu Châu nhưng không phải hoàn toàn vứt bỏ công việc mà là mang cả công việc đi theo.
Tần Nhã sang Mamba Đỏ cũng mang theo một phần công việc.
Cho nên hiện giờ việc của Tần Y cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu.
Chỉ là đến khi Dương Chấn phản ứng kịp, Tần Y đã cắp mông bỏ chạy.
“Con bé này”, Dương Chấn lắc đầu cười khổ.
Anh vẫn luôn coi Tần Y là em gái.
Hơn nữa anh cũng không thiếu tiền, tăng gấp đôi lương cho cô ta cũng chỉ như giật mất một sợi lông.
Đúng lúc này, Dương Chấn nhận được điện thoại: “Anh Chấn, Diệp Mạn bị ám sát!”.