Chàng Rể Chiến Thần


“Vô cùng xin lỗi, tôi chỉ muốn ở lại công ty giải trí Ngôi Sao.

Dù thế nào cũng rất cảm ơn ý tốt của cô”.

Hạ Hà lên tiếng đáp, vẻ mặt cảm kích.

Tôn Chí Kiều lập tức thất vọng: “Cô đừng chọn nhầm đường.

Cô nên biết tôi là ai”.

“Sau lưng giải trí Tôn Thị chính là nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, tuy vừa mới thành lập nhưng với năng lực của tôi, chẳng mấy chốc là có thể khiến nó trở thành công ty giải trí nổi tiếng trong nước”.

“Hiện giờ tới giải trí Tôn Thị là cơ hội tốt nhất của cô.

Tôi cam đoan sẽ dốc hết toàn bộ tài nguyên để lăng xê cô”.

Đám người xung quanh đều sợ ngây người, không ngờ Tôn Chí Kiều sẽ tự mình tới mời chào Hạ Hà, còn đưa ra lời hứa hẹn hấp dẫn như vậy.

Nếu là người khác, bọn họ sẽ nghĩ là đang khoác lác, nhưng Tôn Chí Kiều là dòng chính nhà họ Tôn, tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty giải trí Sao Trời.

Tài năng và thế lực sau lưng cô ta đều có thể đảm bảo lời cô ta nói là thật.

Thế nhưng Hạ Hà vẫn kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi!”
Lần này, nụ cười trên mặt Tôn Chí Kiều dần biến mất.

Cô ta híp mắt nói: “Cô có chắc muốn ở lại công ty giải trí Ngôi Sao không?”
Thấy sắc mặt Tôn Chí Kiều biến đổi, Hạ Hà cảm thấy lo sợ, nhưng cô ta vẫn kiên định lắc đầu: “Xin lỗi, cả đời này tôi sẽ chỉ ở lại công ty giải trí Ngôi Sao”.

Câu nói này chặn đứng con đường khuyên nhủ của Tôn Chí Kiều.

Ngô Thiên Hữu định lên tiếng, nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi của Tôn Chí Kiều bèn nhịn xuống, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Chỉ cần Hạ Hà từ chối, hi vọng báo thù của anh ta sẽ rất lớn.

Tôn Chí Kiều không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hạ Hà không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng cô ta cười rộ lên: “Được, cô đã kiên quyết ở lại giải trí Ngôi Sao, tôi cũng không ép buộc”.

Hạ Hà thở phào một hơi, vội vàng nói: “Cảm ơn sếp Tôn!”
Ngô Thiên Hữu lập tức hốt hoảng: “Chị họ, chị tự tới đây mời cô ta, sao cô ta có thể từ chối chị?”
“Bốp!”
Tôn Chí Kiều lại tát Ngô Thiên Hữu hai cái, híp mắt nói: “Tao cần mày dạy tao làm việc à?”
Ngô Thiên Hữu ấm ức, lần này thực sự hoảng rồi, không dám nói nữa, chỉ liều mạng lắc đầu.

Tôn Chí Kiều không dạy dỗ anh ta nữa, lại nhìn sang Hạ Hà, cười híp mắt nói: “Cô có thể từ chối đến giải trí Tôn Thị, nhưng cô sẽ không từ chối lời mời ăn cơm của tôi chứ?”
Hạ Hà sững sờ một lúc mới hiểu ý của Tôn Chí Kiều.

Cô ta mừng rỡ gật đầu: “Được, chỉ cần sếp Tôn muốn, tôi có thể đi ăn với cô bất cứ lúc nào”.

Trong mắt cô ta, Tôn Chí Kiều là người có địa vị cao, không thể đắc tội.

Dù thế nào Tôn Chí Kiều và Ngô Thiên Hữu cũng cùng một bọn.

Nếu Ngô Thiên Hữu vẫn muốn tiếp tục đối phó Dương Chấn, chắc chắn sẽ mượn sức Tôn Chí Kiều.

Nhưng nếu cô ta có thể quen biết Tôn Chí Kiều, biết đâu lại có thể ngăn cản Ngô Thiên Hữu mượn sức Tôn Chí Kiều đối phó Dương Chấn?
Cô ta nghĩ thân phận của Tôn Chí Kiều quá khủng bố, không muốn gây phiền phức cho Dương Chấn.

“Được, bảy giờ tối nay tôi đợi cô ở Nam Tương Viên!”
Tôn Chí Kiều mỉm cười đưa cho Hạ Hà một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, có cả số điện thoại”.

“Được, tối nay tối sẽ tới đúng giờ”, Hạ Hà giơ hai tay nhận danh thiếp, cười đáp.

“Được, buổi tối gặp nhé!”
Tôn Chí Kiều mỉm cười quay người rời đi.

Brừm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui