Nghe vậy, Hạ Hà cũng ý thức được bữa cơm tối nay không đơn giản, vội vàng gật đầu: “Ông yên tâm, tối nay tôi sẽ dẫn Dương Chấn đi cùng”.
Bấy giờ đạo diễn Lý mới an tâm, gật đầu nói: “Được, cô đi chuẩn bị đi, sắp quay tiếp rồi”.
“Vâng!”
Hạ Hà quay lưng rời đi.
Đạo diễn Lý nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà, khẽ lẩm bẩm: “Hi vọng cô đừng mắc mưu của cô ta, nếu không đời này sẽ bị hủy hoại”.
Chưa tới giờ tan làm, Dương Chấn đã tới trường mầm non đón Tiêu Tiêu.
Sáng nay anh đã hẹn Tần Nhã tối nay sẽ dẫn Tiêu Tiêu cùng tới bệnh viện thăm Diệp Mạn.
“Bố bảo chúng ta sẽ đi thăm bà á?”
Trên đường đi đón Tần Nhã, Tiêu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Bà là mẹ của bố ạ?”
Dương Chấn cười nói: “Nói đúng hơn thì chúng ta sắp đi thăm bà ngoại, cũng chính là mẹ của mẹ con”.
“Mẹ của mẹ con?”
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu lập tức ỉu xìu, viền mắt đỏ hoe: “Mẹ nói bà ngoại đã đi đến một nơi rất xa, sau này không gặp lại được nữa”.
Thấy Tiêu Tiêu buồn bã, Dương Chấn rất đau lòng: “Lần này chúng ta đi thăm một bà ngoại khác.
Bà ấy cũng là mẹ của mẹ con”.
Dương Chấn đang giải thích với Tiêu Tiêu, chuông điện thoại chợt reo lên.
“Dương Chấn, bảy giờ tối nay tôi phải tới Nam Tương Viên ăn một bữa cơm.
Anh có thể đi cùng tôi không?”
Người gọi là Hạ Hà.
Dương Chấn áy náy nói: “Xin lỗi cô, tối nay tôi và Tâm phải đưa Tiêu Tiêu tới bệnh viện thăm người ốm”.
Giọng nói của Dương Chấn tràn đầy áy náy.
Anh rất hiểu tính cách của Hạ Hà, nếu không phải thực sự cần giúp đỡ, cô ta sẽ không chủ động nhờ vả.
“Không sao, anh có việc bận thì cứ làm đi!”
Tuy Hạ Hà muốn Dương Chấn đi cùng mình nhưng cũng sẽ không vì việc riêng của mình ép anh phải giúp đỡ.
“Thế này nhé, cô cứ tới Nam Tương Viên trước, tôi xong chuyện sẽ chạy tới sau”.
Dương Chấn đột nhiên nói.
“Không sao đâu, anh không cần vì tôi làm chậm trễ chuyện của mình”.
Hạ Hà vội vàng từ chối, sợ làm ảnh hưởng đến việc riêng của Dương Chấn.
“Cứ quyết định như vậy đi.
Được rồi, tôi đang lái xe, không tiện nói với cô nữa”.
Dứt lời, Dương Chấn liền cúp máy.
“Bố ơi, cô Hạ Hà gọi đến ạ?”
Vì đang lái xe nên Dương Chấn mở loa ngoài.
Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói của Hạ Hà thì rất vui mừng.
Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Cô Hạ Hà đấy.
Dạo này cô ấy rất bận, đợi khi nào cô ấy rảnh bố sẽ dẫn cô ấy tới thăm con”.
“Vâng ạ, con cũng nhớ cô Hạ Hà lắm”.
Tiêu Tiêu vui vẻ đáp.
Mười lăm phút sau, Dương Chấn đưa Tiêu Tiêu tới tập đoàn Mamba Đỏ.
Anh gọi điện cho Tần Nhã, rất lâu sau cô mới bắt máy: “Anh đợi em thêm năm phút nữa nhé, em sắp xong rồi”.
“Ừ, em cứ làm đi!”
Dương Chấn cúp máy..