Thời gian dần trôi qua, Dương Chấn chơi với con gái dưới tòa nhà của tập đoàn Mamba Đỏ.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Tần Nhã vẫn chưa xuống.
Đợi thêm mười phút nữa vẫn không thấy cô đâu.
“Bao giờ mẹ mới tan làm hả bố?”
Tiêu Tiêu chơi mệt rồi, dựa vào lòng Dương Chấn hỏi.
Dương Chấn nhìn đồng hồ.
Anh tới Mamba Đỏ sắp được một tiếng rồi, Tần Nhã vẫn chưa xuống.
Năm giờ trường mầm non đã tan học, bây giờ đã là sáu giờ hai mươi phút rồi.
Dương Chấn vốn muốn thăm Diệp Mạn trước bảy giờ để tới Nam Tương Viên tìm Hạ Hà.
Nhưng xem ra rất khó có thể gặp được Hạ Hà lúc bảy giờ.
“Nhã à, em xong việc chưa?”
Dương Chấn lại gọi điện thoại cho Tần Nhã.
“Xin lỗi anh!”
Cô cuống quýt xin lỗi: “Em mải làm quên cả thời gian.
Giờ em xuống ngay đây”.
Dương Chấn lắc đầu cười khổ.
Anh sợ làm phiền Tần Nhã nên không muốn gọi điện, không ngờ cô lại mải làm quên cả thời gian.
Lần này chỉ mất năm phút, Tần Nhã đã ra khỏi tòa văn phòng.
“Mẹ ơi!”
Tiêu Tiêu vui sướng hô lên, chạy tới chỗ cô.
“Xin lỗi con gái yêu của mẹ, mẹ bận quá quên mất thời gian”.
Tần Nhã bế Tiêu Tiêu lên, thơm vào má cô bé.
Tiêu Tiêu chu môi nói: “Con với bố đợi mẹ lâu lắm rồi”.
Dương Chấn đi tới cười nói: “Mẹ bận làm mà con! Con tha thứ cho mẹ lần này nhé”.
Tần Nhã cũng tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ biết lỗi rồi, sau này sẽ dành nhiều thời gian ở bên con”.
Nghe vậy Tiêu Tiêu mới vui hơn: “Thấy mẹ khổ cực như vậy, con tha thứ cho mẹ đấy”.
“Cảm ơn Tiêu Tiêu nhé!”
Tần Nhã vội vàng nói.
Thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, Dương Chấn bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Nửa tiếng sau, anh lái xe đưa vợ con tới bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
“Dương Chấn, sao con lại tới đây?”
Diệp Mạn thấy Dương Chấn tới, kinh ngạc hỏi.
Dương Chấn mỉm cười đi vào phòng bệnh trước, Tần Nhã và Tiêu Tiêu đi theo sau.
Giây phút Diệp Mạn nhìn thấy Tiêu Tiêu, vẻ mặt lập tức cứng đờ, hai mắt đỏ bừng.
“Mẹ cháu nói bà là bà ngoại của cháu ạ?”
Tiêu Tiêu nhìn Diệp Mạn, giọng nói non nớt ngọt ngào bỗng vang lên.
Diệp Mạn nghe thấy thế không kìm được nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Tần Nhã cũng cố nén nước mắt.
Dương Chấn cười nói: “Tiêu Tiêu mau gọi bà ngoại đi con!”
“Bà ngoại!”
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gọi Diệp Mạn một tiếng.
“Ơi!”.