“Nhưng cô phải hứa không được gây phiền phức cho Dương Chấn”.
Hạ Hà đỏ mắt nói.
“Em cứ yên tâm.
Tôn Chí Kiều chị từ trước đến nay nói là giữ lời, nếu chị đã đồng ý với em thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.
Tôn Chí Kiều vỗ ngực đảm bảo.
Nhưng nhìn ánh mắt khẽ nhếch lên của cô ta nhìn thế nào cũng không tin được.
Chỉ là Hạ Hà đã không còn đường lựa chọn.
Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton màu đen đột ngột phanh gấp, chiếc xe trôi dạt thành một vòng cung tuyệt đẹp ở giữa đường, sau đó đậu vững vàng trước cửa Nam Tương Viên.
“Xin chào anh, tối nay Nam Tương Viên đã được bao hết rồi nên không thể nhận thêm khách nữa!”
Dương Chấn vừa chuẩn bị bước vào Nam Tương Viên thì bị hai tên bảo vệ chặn lại.
“Cút!”
Dương Chấn đang lo lắng cho sự an nguy của Hạ Hà, nào có thời gian nghe bảo vệ lải nhải.
Quát xong anh nhanh chóng sải bước vào trong.
Hai tên bảo vệ thấy thế sắc mặt liền đổi, vội vã chạy lên trước chặn đường đi của Dương Chấn lần nữa.
“Thằng nhóc, Nam Tương Viên này là sản nghiệp của nhà họ Tôn đấy.
Mày định xông vào sao?”
Một tên bảo vệ cả giận nói: “Dám gây chuyện chỗ này, mày chán sống rồi sao?”
Một gã bảo vệ còn lại cũng lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, cút ra ngoài ngay bằng không đừng trách chúng tao ra tay độc ác”.
Dương Chấn như thể không nghe thấy lời của hai người, vẫn tiếp tục bước lên trước.
“Muốn chết!”
Hai gã vệ sĩ thấy Dương Chấn vẫn muốn bước vào trong, lập tức nổi giận chia ra hai bên lao vào Dương Chấn.
Nhưng lúc hai gã còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra thì bỗng cảm thấy thân thể như bị một chiếc xe tải hạng nặng đụng trúng, bay lên giữa không trung.
Khi cả hai rơi xuống đất liền bất tỉnh tại chỗ.
“Cậu tìm ai?”
Dương Chấn mới vừa bước vào đại sảnh của nhà hàng thì giám đốc nhà hàng mặc đồ công sở bước tới nhăn mày hỏi.
Người phụ nữ này chính là Vương Kiến Hồng, là người đã dẫn Hạ Hà đi gặp Tôn Chí Kiều.
“Hạ Hà ở đâu?”
Dương Chấn không muốn nhiều lời, bước lên, chỉ trong tích tắc anh đã đứng trước mặt Vương Kiến Hồng.
Đến lúc này Vương Kiến Hồng mới biết người trước mặt này đến đây gây chuyện.
Khí thế trên người Dương Chấn quá mạnh khiến Vương Kiến Hồng không dám thở mạnh, trong mắt chỉ có sợ hãi và lo lắng.
“Cậu, cậu muốn tìm ai?”
Vương Kiến Hồng run rẩy hỏi.
“Hạ Hà đâu?”
Dương Chấn hỏi lại lần nữa.
“Tôi, tôi không biết.”
Sau khi biết Dương Chấn muốn tìm Hạ Hà, Vương Kiến Hồng càng thêm khiếp sợ.
Có lẽ người khác không biết rõ Tôn Chí Kiều là người thế nào nhưng bà ta lại rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết Tôn Chí Kiều muốn làm gì Hạ Hà.
Bởi vì Tôn Chí Kiều đã làm quá nhiều chuyện như vậy..