Tôn Húc quát lên: “Ngay cả bác cũng không dám nói câu này, cháu vừa trở về từ cõi chết liền muốn trả thù rồi sao?”
“Bác cảnh cáo cháu, nếu sau này cháu còn dám trêu chọc Dương Chấn nữa thì đừng trách bác độc ác”.
“Cháu muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, đừng liên lụy tới nhà họ Tôn phải chôn theo cháu”.
Bây giờ Tôn Húc vừa sợ lại vừa hận Dương Chấn.
Từ sau khi gặp phải Dương Chấn, tôn nghiêm của chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là ông ta đã bị Dương Chấn đạp nát dưới chân.
Thậm chí ông ta cũng đã quên mình quỳ dưới chân Dương Chấn bao nhiêu lần, chịu thiệt thòi cỡ nào trong tay anh.
Có thể nói, mỗi lần giao đấu với Dương Chấn ông ta đều là kẻ thua trận.
Thậm chí dù có Vương tộc họ Tào chống lưng, ông ta vẫn thất bại như thường.
“Bác, rốt cuộc thằng nhóc là ai? Sao bác lại sợ anh ta như vậy?”
Tôn Chí Kiều khó hiểu hỏi: “Với địa vị và thực lực của nhà họ Tôn, dù không tự mình ra tay, vẫn có thể tìm đại mấy sát thủ quốc tế lặng lẽ giết chết thằng nhóc đó rồi, đúng không?”
“Bác cũng không biết rốt cuộc cậu ta là ai.
Nhưng bác có thể nói cho cháu biết trong mắt cậu ta tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là hạt bụi”.
Vẻ mặt Tôn Húc nghiêm nghị nói: “Thậm chí ngay cả dòng chính của Vương tộc cũng chịu thiệt trong tay cậu ta, đến nay cũng không làm gì được”.
“Cháu thử nói cho bác biết, ngay cả Vương tộc cũng chịu thiệt không làm gì được cậu ta, một cô gái như cháu thì có thể làm gì cậu ta?”
Tôn Chí Kiều nghe vậy nhất thời im lặng.
Không phải cô ta bị Tôn Húc dọa sợ mà là cô ta đã hiểu rõ Tôn Húc sợ Dương Chấn đến cỡ nào.
Mặc kệ cô ta nói gì, Tôn Húc cũng không đồng ý.
Đã vậy tự cô ta trả thù là được.
“Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, thời gian này cháu cố gắng dưỡng thương đi”.
Tôn Húc nói: “Lúc nãy nổ súng, bác đã cố ý tránh không bắn trúng xương của cháu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ khôi phục nhanh thôi”.
Tôn Chí Kiều gật đầu: “Cảm ơn bác!”
Cùng lúc đó, Dương Chấn tự lái xe đưa Hạ Hà về khách sạn.
Dọc theo đường đi, Hạ Hà không nói câu nào, tâm trạng rất nặng nề.
Những việc cô ta gặp phải hôm nay đã khiến cô ta cực kỳ sợ hãi và tổn thương.
Dương Chấn cũng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe.
Nửa giờ sau, chiếc xe dừng trước cửa khách sạn.
“Dương Chấn, cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa!”
Hạ Hà bước xuống xe, vẻ mặt biết ơn nói.
Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Cô không nên suy nghĩ nhiều về những việc hôm xảy ra hôm nay.
Sau khi về khách sạn, nhớ tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp”.
Hạ Hà cười gượng.
Những việc xảy ra lúc nãy đối với người bình thường như cô ta chẳng khác gì hình ảnh chỉ có thấy trên tivi, muốn quên đâu có dễ?
Vẻ mặt Hạ Hà đột nhiên hơi đắn đo, dường như có gì muốn nói với Dương Chấn.
“Cô muốn nói gì sao?”
Dương Chấn hiểu ý hỏi.
“Dương Chấn, anh, anh có thể đưa tôi vào trong không?”, Hạ Hà bỗng nói.
Chỉ là sau khi nói xong hai má cô ta đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Dương Chấn.
Dương Chấn cũng ngẩn ra, không ngờ Hạ Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy..