Nhưng trời đã khuya, nếu bảo anh đưa Hạ Hà vào khách sạn liệu có thích hợp không?
“Tôi hơi sợ, anh đưa tôi vào trong, chờ tôi bình tĩnh lại rồi hãy đi được không?”
Đợi hồi lâu vẫn không nghe Dương Chấn đồng ý, Hạ Hà lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Dương Chấn, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.
Thấy dáng vẻ e thẹn và hoảng sợ của Hạ Hà, Dương Chấn mới nhận ra việc tối nay đã đả kích cô ta đến cỡ nào.
“Được, để tôi đưa cô lên.”
Dương Chấn không do dự nữa, gật đầu đồng ý.
Hai người lần lượt bước vào khách sạn, Hạ Hà đi theo sau lưng Dương Chấn, thoạt nhìn giống như cô ta đi theo Dương Chấn đến đây.
Cũng may bây giờ đã rất khuya, không có nhiều người đến khách sạn nên bọn họ cũng không gặp mấy người.
Bằng không, với độ nổi tiếng hiện giờ của Hạ Hà, e rằng sẽ bị người ta dòm ngó ngay.
Nếu bị kẻ có ý đồ xấu nào đó chụp được hình ảnh của Dương Chấn và Hạ Hà cùng ra vào khách sạn, có thể sẽ khiến Hạ Hà gặp rất nhiều rắc rối.
Mọi việc diễn ra tốt đẹp, cả hai bước vào phòng một cách suôn sẻ.
“Anh chờ tôi một lát thôi, tôi tắm xong sẽ đi ngủ ngay”.
Hạ Hà có vẻ ngượng ngùng, sau khi nói với Dương Chấn xong, thì chạy vội vào phòng tắm.
Vẻ mặt Dương Chấn rất gượng gạo, giữa đêm khuya thanh vắng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, mấu chốt là Hạ Hà còn là nữ diễn viên mới nổi đình nổi đám.
Nếu việc này bị truyền ra sẽ không có ai tin bọn họ trong sáng.
Một mình Dương Chấn ở trong phòng cũng hơi buồn chán, anh lấy điện thoại ra lướt xem tin tức.
Anh đang xem tin tức thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Nhã gọi tới, Dương Chấn bỗng hơi luống cuống.
Nhưng anh vẫn bắt máy ngay, sau đó nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
Giọng nói của Tần Nhã cũng vang lên: “Chồng à, sắp mười một giờ rồi, khi nào thì anh về? Tiêu Tiêu đột nhiên khóc quấy đòi bố, không chịu ngủ”.
“Bố, con muốn bố, hức hức…”
Tiếng khóc của Tiêu Tiêu truyền tới từ loa điện thoại.
Dương Chấn nhất thời khó xử, lẽ ra anh nên về nhà ngay.
Nhưng những việc xảy ra trước đó ở Nam Tương Viên đã khiến Hạ Hà cực kỳ sợ hãi.
Nếu anh rời đi ngay bây giờ thì Hạ Hà phải làm sao?
“Em đưa điện thoại cho Tiêu Tiêu để anh nói chuyện với con bé”.
Dương Chấn nói.
“Bố, khi nào bố về? Con muốn bố ngủ với con”.
Tiêu Tiêu khóc rấm rức nói: “Lâu lắm rồi bố không ngủ với Tiêu Tiêu và mẹ, Tiêu Tiêu muốn ngủ với bố”.
Nghe được lời của con gái, trong lòng Dương Chấn ngập tràn áy náy.
Thời gian gần đây anh rất bận, ngày nào cũng về nhà rất khuya, thường là mỗi lúc anh về Tiêu Tiêu đều đã ngủ.
“Tiêu Tiêu đừng khóc nữa, tối nay bố có việc về trễ.
Con ngoan ngoãn ngủ trước được không? Bố hứa tối mai bố sẽ ngủ với con và mẹ”.
Dương Chấn bảo đảm nói.
“Oa… Bố không cần con nữa, bố không cần con nữa rồi…”
Ai ngờ Tiêu Tiêu không hề nghe lời, ngược lại còn khóc lớn hơn.
Tần Nhã ở bên kia cũng ở khuyên bảo: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố có việc bận, không phải con còn nói bố rất cực khổ, không muốn trở thành gánh nặng của bố sao?”.