“Không, con muốn bố! Hu hu… Con muốn bố…”
Lúc này Tiêu Tiêu chẳng chịu nghe lời ai cả, khóc lớn lên.
Tần Nhã cũng hết cách, thử hỏi: “Chồng à, công việc kia của anh có quan trọng lắm không? Ngày mai làm tiếp được không?”
Vẻ mặt Dương Chấn gượng gạo, áy náy nói: “Vợ à, bây giờ anh không thể rời đi, phỏng chừng sau mười hai giờ anh mới về nhà được.
Em có thể dỗ con ngủ trước không?”
“Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức!”
Tần Nhã hơi thất vọng nói.
“A…”
Đúng lúc này trong phòng tắm bỗng vang lên tiếng thét chói tai.
Dương Chấn lập tức hoảng hốt.
Con gái không ngừng khóc, anh mới nói với Tần Nhã không rời đi được, kết quả lúc này tiếng thét của Hạ Hà đột nhiên vang lên.
Hơn nữa kèm theo tiếng hét của Hạ Hà là tiếng ngã lăn xuống đất.
Rõ ràng là Hạ Hà bị trượt chân trong phòng tắm, cũng không biết có bị thương chỗ nào không?
“Dương Chấn, hình như em nghe được tiếng thét của phụ nữ?”
Tần Nhã lập tức đổi giọng, cô không thèm gọi chồng nữa, mà gọi thẳng tên Dương Chấn.
.
Đam Mỹ Sắc
Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Khoảng thời gian này, Tần Nhã cũng rất bận, ban ngày phải quản lý công việc của tập đoàn Mamba Đỏ, ban đêm còn phải dỗ con ngủ.
Bây giờ đã muộn như vậy, con gái khóc lóc đòi bố nhưng Dương Chấn lại nói anh bận đến nỗi không dứt ra được.
Thế mà lại vang lên tiếng thét của phụ nữ.
Dương Chấn cũng chưa gặp phải những tình huống này, từ trước tới nay Tần Nhã rất tin tưởng anh.
Anh cũng không quen nói dối, bởi vậy Tần Nhã vừa hỏi như vậy, anh nhất thời hoảng hốt.
“Hình như có người phụ nữ đi ngang qua bị sái chân, anh thấy bên kia có rất nhiều người đang giúp đỡ cô ta”.
Dương Chấn sợ Tần Nhã suy nghĩ lung tung, đành lựa chọn nói dối cô.
Đây là lần đầu tiên anh nói dối Tần Nhã, nhưng vừa nói xong ngay cả anh cũng thấy chẳng đáng tin chút nào.
Tần Nhã ở đầu điện thoại bên kia càng thêm thất vọng.
Tiếng thét lúc nãy rõ ràng là đang ở ngay bên cạnh Dương Chấn.
Điều quan trọng nhất là trước đó Dương Chấn nói rất tự tin, nhưng bây giờ giọng anh rất yếu ớt.
Rõ ràng là đang chột dạ.
“Được, em biết rồi, vậy anh làm xong nhớ về nhà sớm”.
Tần Nhã cố gắng đè nén lửa giận, bình tĩnh nói.
“Dương Chấn, anh có thể giúp tôi một chút không? Hình như tôi bị trật chân rồi? Nền phòng tắm trơn quá, tôi không đứng lên đươc”.
Tần Nhã vẫn chưa cúp điện thoại, tiếng cầu cứu của Hạ Hà lại vang lên lần nữa.
Dương Chấn cũng không phát hiện anh chưa cúp điện thoại, vội vàng nói: “Tôi đến đây!”
Cùng lúc đó, bên trong dinh thự Vân Phong.
Bàn tay đang siết chặt điện thoại của Tần Nhã bỗng run lên, trong mắt ngập tràn khó tin.
Cho dù lời nói lúc nãy của Dương Chấn đầy rẫy sơ hở, nhưng cô vẫn bằng lòng tin anh.
Nhưng trước khi cúp điện thoại cô rõ ràng nghe được giọng nói của phụ nữ.
Mấu chốt là trong lời nói lúc nãy của người phụ nữ kia còn có mấy từ rất quan trọng..