Chàng Rể Chiến Thần


“Trật chân”, “Phòng tắm”, “Không đứng lên được”.

Không phải điều này đã chứng tỏ Dương Chấn đang ở trong khách sạn với người phụ nữ khác sao?
Người phụ nữ đang tắm, kết quả trượt chân té xuống không đứng lên được, nêu phải cầu cứu Dương Chấn.

Điều khiến cô sụp đổ nhất là khi người phụ nữ kia nhờ Dương Chấn giúp đỡ, anh đã nói không chút do dự: “Tôi đến đây!”
Có nghĩa là sau khi Dương Chấn vào phòng tắm, sẽ có thể nhìn thấy hết cơ thể của người phụ nữ kia sao?
Bàn công việc gì mà nhất định phải đến tận khách sạn chứ?
Trong lòng Tần Nhã chợt dâng lên nỗi hận.

“Mẹ, con muốn bố, con muốn bố!”
Tiêu Tiêu vẫn khóc không ngừng, khóc đến hai mắt sưng đỏ: “Mẹ, có phải mẹ và bố ly hôn rồi không?”
“Tiểu Hoa nói vì bố mẹ bạn ấy ly hôn nên lâu rồi bạn ấy không gặp bố”.

Tiêu Tiêu khóc như mưa, lúc Tần Nhã nghe được hai từ ly hôn này, cả người như bị sét đánh.

Dù chỉ là một câu nói của con gái nhưng cũng khiến cô vô cùng bàng hoàng, nước mắt rơi như ngọc vỡ, hết giọt này đến giọt khác.


“Mẹ, không phải bố mẹ ly hôn thật đấy chứ?”
Thấy Tần Nhã cũng khóc, Tiêu Tiêu càng khóc dữ dội hơn: “Tiêu Tiêu không muốn hai người ly hôn, con chỉ muốn chúng ta ở bên nhau cả đời, Tiêu Tiêu không muốn hai người ly hôn”.

Tần Nhã không nói gì, chỉ ôm chặt con gái vào lòng.

Cùng lúc đó trong khách sạn, sau khi Dương Chấn nghe được tiếng kêu cứu của Hạ Hà thì vọt ngay vào phòng tắm.

Vừa bước vào phòng tắm, anh nhìn thấy một bóng dáng hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Hà đang gắng gượng, cố gắng vịn vào thành bồn tắm đứng dậy, trên hai đầu gối ứa máu, rõ ràng lúc nãy đã bị té rách da.

Nhưng thành bồn tắm vốn dĩ rất trơn, dưới chân Hạ Hà còn có nước xà phòng, cô ta chỉ đứng lên được một chút lại trượt chân.

Lần này, đầu của Hạ Hà đập thẳng vào cạnh bồn tắm.

“Cẩn thận!”
Lúc này Dương Chấn mới lấy lại tinh thần, hô lên một tiếng, nhấc chân lao tới, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Hạ Hà.

Lúc Hạ Hà trượt chân ngã xuống liền cảm thấy trọng tâm không ổn định, trơ mắt nhìn đầu mình càng lúc càng gần bồn tắm.


Nhất thời, trong lòng cô ta cực kỳ sợ hãi.

Góc độ mà cô ta ngã xuống rất trùng hợp, đó là úp mặt xuống đất.

Mà phía dưới mặt cô là thành bồn tắm.

Nếu như té ngã, sợ là cả khuôn mặt sẽ bị hủy.

Cô ta sợ xanh mặt, thậm chí trong lòng đã nghĩ tới, nếu gương mặt cô ta bị hủy thì sau này phải làm sao?
Thấy gương mặt sắp va vào thành bồn tắm, Hạ Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Phù!”
Đúng lúc này Hạ Hà bỗng cảm thấy có đôi tay ấm áp ôm mình.

Ngay sau đó, cô ta thấy thân thể bay lên cao, hoàn toàn ở trong trạng thái nguyên thủy.

Cô ta đột ngột mở mắt ra, trong tầm mắt hiện lên một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, nhất thời cô ta không dời mắt được nữa, tâm hồn thiếu nữ run rẩy.

Lúc này Hạ Hà cảm thấy cả thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại cô ta và Dương Chấn.

Thậm chí cô ta đã quên lúc này cô ta đang trần như nhộng.

Nhưng Dương Chấn không hề thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ của Hạ Hà, trong mắt anh chỉ có sự lo lắng và quan tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận