Chàng Rể Chiến Thần


“Hay là để em đi giết sạch mấy sát thủ hàng đầu của Hồng Trần để cảnh cáo?”
Mã Siêu hỏi.

“Muốn tìm sát thủ của Hồng Trần không dễ đâu, chỉ có thể đợi họ tìm tới cửa.

Mấy ngày này phiền cậu âm thầm bảo vệ bà chủ Diệp”.

Dương Thahh từ chối, lại dặn dò: “Có thể dùng tới người của Ảnh Vệ theo dõi tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, nhất là nhà họ Long”.

“Vâng!”
Mã Siêu nghiêm giọng đáp theo bản năng.

Hiện giờ người có năng lực đấu với sát thủ của Hồng Trần bên cạnh Dương Chấn chỉ có Tiền Bưu và Mã Siêu.

Tiền Bưu đang bảo vệ Tần Nhã, vậy nên người giải quyết sát thủ của Hồng Trần chỉ có thể là Mã Siêu.

“Em đưa anh về nhà nhé?”
Mã Siêu nhìn chiếc Phaeton bị tông hỏng của Dương Chấn.

Dương Chấn do dự vài giây rồi nói: “Tối nay tôi ở lại chỗ cậu”.

Trong tai nạn xe vừa rồi, Dương Chấn bị thương ngoài da không ít.

Mặc dù không tạo thành tổn thương lớn với anh nhưng trông thấy thê thảm.


Nếu trở về nhà với bộ dáng máu me này, chắc chắn sẽ dọa Tần Nhã và Tiêu Tiêu.

Hai mươi phút sau, Mã Siêu lái xe tới một căn biệt thự.

Đây là nhà của anh ta.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu vừa đi đánh nhau về đấy à?”
Dương Chấn và Mã Siêu vừa bước vào, Ngải Lâm đang mặc đồ ngủ kinh ngạc hỏi.

Trông thấy Dương Chấn bị thương, cô ấy rất khiếp sợ.

Cô ấy từng ở biên giới phía Bắc một khoảng thời gian, dù là trên chiến trường cũng chưa từng thấy Dương Chấn thảm hại như vậy.

Dương Chấn lắc đầu cười khổ: “Vội về nhà không để ý, bị sát thủ phục kích.

Nhưng đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại”.

“Chị đi lấy hòm thuốc”.

Ngải Lâm cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi.

Dương Chấn bất đắc dĩ nhìn Mã Siêu: “Cậu với Ngải Lâm ở chung à? Sao vừa nãy không nói với tôi một tiếng? Biết thế tôi đã không tới nhà cậu rồi”.


Mã Siêu ngại ngùng cười, lúng túng gãi đầu: “Sắp làm đám cưới rồi mà, bọn em ở chung trước luôn”.

“Biệt thự này lớn lắm, anh ở một đêm thôi mà, có gì không tiện đâu.

Anh cứ yên tâm ở đây đi”.

Đã tới rồi, giờ muốn đi cũng không ổn.

Đúng lúc này Ngải Lâm xách hòm thuốc tới, Dương Chấn lập tức im bặt.

Ngải Lâm nhanh chóng xử lý xong vết thương ngoài da cho Dương Chấn, trông đỡ hơn vừa nãy nhiều.

Lúc mới bước vào cửa, bộ dáng máu me be bét của anh khiến Ngải Lâm cũng phải sợ hãi.

“Hai người nói chuyện đi, chị đi ngủ trước”.

Ngải Lâm biết Dương Chấn và Mã Siêu còn chuyện cần bàn, lập tức quay người về phòng.

“Không tồi, cậu với chị Lâm đã bắt đầu chung sống với nhau”.

Đợi Ngải Lâm đi khỏi, Dương Chấn cười nói với Mã Siêu: “Nhưng tôi đến sẽ làm phiền hai người”.

Biệt thự này là nhà tân hôn của Mã Siêu và Ngải Lâm, khắp nơi đều dán chữ “Hỉ”.

Mặc dù hai người đã ở chung nhưng dù sao vẫn chưa làm đám cưới.

Dương Chấn cứ tự nhiên xông vào không khỏi cảm thấy áy náy.

Tính tình Mã Siêu thô kệch nhưng quen Dương Chấn đã lâu, vừa là anh em vừa là chiến hữu, hiểu anh rất rõ.

Anh ta nhìn Dương Chấn nói: “Anh đến nhà em tá túc là khách quý, em mừng còn không kịp, sao lại làm phiền được?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận