Tần Y vừa mới thả lỏng đã lập tức căng thẳng.
Xem ra giữa Dương Chấn và Tần Nhã thực sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu không tại sao cô lại khóc sau khi gọi điện thoại cho Dương Chấn?
“Được rồi Tiêu Tiêu đừng nghĩ lung tung.
Dì cam đoan với cháu, bố mẹ cháu sẽ không ly hôn đâu”.
Tần Y nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Tiêu: “Chúng ta mau đi ăn sáng thôi”.
Khi hai người tới bàn ăn, Tần Nhã đang bê bát, ngẩn người nhìn bánh trứng trên bàn, không biết Tần Y đã dẫn Tiêu Tiêu tới.
Thấy vậy, Tần Y lại càng lo lắng.
Tần Đại Dũng cũng thấy con gái có điều bất thường nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa mắt ra hiệu hỏi Tần Y.
Tần Y lắc đầu rồi nói: “Bố ơi, bữa sáng hôm nay phong phú thật đấy!”
Tần Đại Dũng cười nói: “Bố thấy mấy đứa dạo này cực khổ quá, muốn làm bữa sáng thật ngon cho các con, ăn no mới có sức làm việc”.
Hai bố con nói chuyện Tần Nhã mới hoàn hồn.
Cô vẫn không nói năng gì, chỉ cúi đầu ăn sáng.
“Y Y, hôm nay con đưa chị con đi làm đi.
Để con bé lái xe, bố không yên tâm”.
Tần Nhã ăn xong quay người ra khỏi phòng bếp.
Tần Đại Dũng vội vàng nói: “Để bố đưa Tiêu Tiêu đi học cho”.
“Vâng!”
Tần Y không nhiều lời, vội vàng đuổi theo cô.
Dương Chấn tận mắt nhìn thấy Tần Nhã đi ra khỏi biệt thự như người mất hồn.
Có vài lần anh rất muốn lao ra, nhưng lại sợ mình thế này sẽ khiến cô lo lắng, đành phải nhịn lại.
May mà Tần Y đuổi kịp, kéo tay Tần Nhã nói: “Chị ơi, sáng nay em có việc cần bàn, đúng lúc đi qua tập đoàn Mamba Đỏ.
Để em đưa chị tới công ty nhé”.
Tần Nhã chưa kịp phản ứng lại đã bị Tần Y nhét vào trong xe.
Trên đường đi, Tần Nhã không nói lời nào.
Tần Y cũng không nhắc tới Dương Chấn, chỉ kể những chuyện thú vị ở công ty.
Cô ta chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tần Nhã, trông thấy đôi mắt sưng đỏ lại càng đau lòng.
Khi đã tới tập đoàn Mamba Đỏ, Tần Y mới không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chị với anh rể xảy ra chuyện gì à?”
Tần Y đột nhiên hỏi như vậy khiến Tần Nhã hốt hoảng: “Bọn chị rất tốt, không có chuyện gì!”
Tần Y nghiêm túc nói: “Chị đừng gạt em nữa.
Chẳng lẽ em không tự nhìn ra được à?”
“Từ nhỏ chị đã không giấu được cảm xúc trên mặt.
Cả sáng nay chị đều ngây ngẩn.”
“Chắc chỉ có Dương Chấn mới có thể khiến chị trở nên như vậy thôi nhỉ?”
Tần Nhã lập tức im lặng cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Tần Y lại càng gấp, nắm chặt vai cô kích động hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế chị? Chẳng lẽ đến cả em chị cũng không muốn nói sao?”
“Hay là chị vốn không hề coi em là em gái?”
Lúc này Tần Nhã mới ngẩng đầu, nước mắt đã ướt đẫm mặt, vội vàng lắc đầu nói: “Em là em của chị, đời này chị chỉ có mình em là em gái!”
Thấy Tần Nhã khóc lóc khổ sở, Tần Y không đành lòng ép hỏi, ôm chị mình nức nở nói: “Em không ép chị, nhưng dù thế nào em cũng hi vọng chị nhớ rằng, bất cứ lúc nào chị vẫn còn đứa em gái này!”
Cuối cùng Tần Nhã cũng không chịu nói gì, được Tần Y an ủi một lúc mới xuống xe đi vào tập đoàn Mamba Đỏ.
Sau khi tiễn Tần Nhã vào tập đoàn, Tần Y mới gọi một cuộc điện thoại: “Dương Chấn, rốt cuộc anh trêu chọc gì chị em rồi?”
Nghe vậy, Dương Chấn rốt cuộc xác định, vừa rồi Tần Nhã thất hồn lạc phách là vì mình.
“Anh và chị em không có chuyện gì lớn, chỉ có một chút hiểu lầm.
Em yên tâm, đợi hai ngày nữa anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy”.
Dương Chấn im lặng một lúc rồi đáp..