“Anh được lắm, anh có biết bây giờ chị tôi đang đau lòng thế nào không?”
“Vì anh, chị ấy khóc cả một đêm, sưng cả hai mắt”.
“Thế mà anh lại bảo đợi mấy ngày xong việc mới đi giải thích với chị ấy sao?”
“Tôi thực sự nghĩ không ra, chuyện của tập đoàn Nhạn Chấn đều do chúng tôi giải quyết, anh chỉ việc ngồi đó chỉ đạo.
Rốt cuộc anh đang bận chuyện quan trọng gì?”
“Bận đến nỗi không có thời gian giải thích với chị tôi?”
Tần Y tức giận nói.
Dương Chấn cảm thấy lòng mình đắng chát.
Anh cũng đâu thể nói cho Tần Y biết tối qua mình bị tai nạn xe, bị thương ngoài da không muốn để Tần Nhã biết?
“Em tin anh một lần được không? Hiện giờ anh thực sự không có cách nào đi giải thích với cô ấy”.
Dương Chấn nói: “Hay là thế này, anh sẽ gọi điện cho Nhã, giải thích trước một lần với cô ấy”.
“Chết tiệt! Dương Chấn anh đúng là đồ khốn!”
Tần Y cả giận nói: “Tôi không cần biết tại sao anh không thể tới gặp chị tôi giải thích.
Anh khiến chị tôi đau lòng chính là lỗi của anh!”
“Bà đây cũng không thèm làm nữa.
Tôi muốn từ chức”.
“Sau này anh tự giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Chấn đi!”
Dứt lời, Tần Y lập tức cúp máy.
Sau khi Tần Y cúp máy, Dương Chấn ngây ngẩn cả người.
Anh cứ tưởng tối qua đã lừa được Tần Nhã, xem ra không phải rồi.
Nếu không, cô đã không khóc suốt đêm.
Hiện giờ, trong đầu Dương Chấn hiện lên cảnh tượng tối qua.
Tần Nhã ngồi trên giường.
Tiêu Tiêu ngủ say ở bên cạnh, mình cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Nghĩ tới đây, Dương Chấn cảm thấy lòng mình tan nát.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Nhã, nhưng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Anh gọi liên tiếp mấy lần đều như vậy.
“Có lẽ cô ấy đã chặn số của mình rồi”.
Dương Chấn lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này thực sự đã khiến cô ấy bị tổn thương”.
Chẳng bao lâu sau, Dương Chấn đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Khải.
“Chủ tịch, sao Tần Y lại từ chức? Tần Nhã cũng muốn từ chức”.
Lạc Khải kinh ngạc hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển quan trọng của tập đoàn Nhạn Chấn, công ty không thể không có bọn họ!”
“Nhã cũng muốn từ chức sao?”
Dương Chấn rất bất ngờ.
Tần Y từ chức thì anh có thể hiểu được, nhưng tại sao Tần Nhã cũng từ chức?
Xem ra hiểu lầm tối qua rất lớn, nếu không Tần Nhã không thể từ chức được.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Chấn nói xong liền cúp máy.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện tối qua, nếu không Tần Nhã và Tần Y sẽ không chịu quay về tập đoàn Nhạn Chấn.
Hai ngày sau đó, Dương Chấn vẫn không về nhà.
Mãi đến ngày thứ ba, vết thương không thể che giấu trên người anh mới hồi phục.
“Dương Chấn, con với Tâm cãi nhau à? Sao mấy ngày liền không thấy con về nhà? Ngày nào hai mắt Tâm cũng sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kỳ kém”..